Chương 344: Uy Hiếp Lớn Nhất Là Ai, Vừa Nhìn Đã Hiểu!!!
Chương 344: Uy Hiếp Lớn Nhất Là Ai, Vừa Nhìn Đã Hiểu!!!Chương 344: Uy Hiếp Lớn Nhất Là Ai, Vừa Nhìn Đã Hiểu!!!
Ba người đều là tay hảo thủ giết yêu lõi đời, sao có thể trơ mắt nhìn ngưu ma ung dung sử dụng bảo cụ được?
Trong giây lát, liên tiếp có mấy âm thanh kim loại va chạm đến chói tai vang lên. Chỉ thấy một bộ giáp trụ trực tiếp bay lên trên thân thể cường tráng của tiểu Yêu Vương.
Sở dĩ nói là bay lên, bởi vì bộ giáp trụ nọ đã bị phân tách ra, chia làm mười mấy mảnh, lặng lẽ bay chung quanh thân thể nó. Toàn bộ giáp trụ mang theo phong cách cổ xưa, được chế tạo từ chất liệu thanh đồng với đặc tính khá là nặng nề, bên trên có những hình hoa văn điêu khắc tinh mỹ, nhưng hoàn toàn không có hào quang phun trào, nó chỉ vẻn vẹn yên tĩnh ôm trọn bên người ngưu ma mà thôi.
Thanh trường thương trên tay A Thiên vừa đâm vào giáp vai, thân thương vốn đang thẳng tắp lại bỗng nhiên gấp khúc lại. Nó ra sức chống đỡ dưới lực đạo to lớn kia, lập tức phát ra từng tiếng gào thét nức nở.
Huyền Băng Ngọc Long đã bị mảnh giáp hộ tâm ngăn lại, kiếm ý chi chít dày đặc trên thân thể Ngọc Long chỉ có thể lưu lại một vài vết trắng phía trên mảnh giáp kia, sau đó nhanh chóng vỡ nát ra, biến thành những mẩu băng vụn bé nhỏ.
Chỉ có thanh trường đao trên tay Thẩm Nghi là ngang nhiên đánh xuống, để lại một lỗ thủng thật sâu trên mảnh giáp vai khác vừa vội vàng tiến lên ngăn cản!
Đến đây, tiểu Yêu Vương không nhanh không chậm bò dậy từ dưới mặt đất. Trên mặt nó là vô số những vết thương dọa người, cái sừng trâu trên đỉnh đầu cũng gấy mất một bên, nhưng có bộ giáp trụ bằng thanh đồng vờn quanh, tư thái của nó hiện giờ còn uy nghiêm và hung thần ác sát hơn cả lúc trước.
Nó hơi nắm tay lại, hoàn thủ đại đao đã nhanh chóng bay lên không trung, rơi xuống bàn tay to lớn của nó.
Mây đỏ sở trường chạy trốn, đại đao vô kiên bất tồi, giáp trụ am hiểu phòng ngự.
Với loại yêu ma có thân phận tôn quý như nó, có thể nói là trước khi ra ngoài, người trong nhà đã chuẩn bị cực kỳ chu toàn rồi.
"Grào!" Tiểu Yêu Vương với vẻ mặt không chút cảm xúc, lập tức phun ra một ngụm khí trắng. Ánh mắt nó đảo qua vết thương trên giáp trụ, uy hiếp lớn nhất là ai, vừa nhìn đã hiểu.
Thần niệm nó khẽ động, tấm gương đồng vốn đang treo ở phía chân trời lập tức thay đổi phương hướng. "Bản vương vẫn luôn chú tâm đến Khương Thu Lan, lại quên mất Thanh Châu này vẫn còn một vị võ phu như ngươi." Tiểu Yêu Vương hờ hững quan sát vị thanh niên mặc giáp đen phía trước: "Thanh đao kia của ngươi không tệ, nhưng lúc này, đã đến lượt bản vương biểu diễn nội tình rồi."
Nó đang nói chuyện, bỗng nhiên lại có một luồng ánh sáng mờ nhạt vẩy ra từ bên trong chiếc gương đồng.
Thẩm Nghi từng đối mặt với loại yêu ma có bối cảnh này rồi. Trong tay con hồ yêu của Thanh Khâu cũng có rất nhiều bảo cụ, nhưng so với ngưu yêu trước mặt, nó lại có vẻ nghèo kiết xác.
Trường đao Tiềm Uyên vốn có thể phá vỡ thân thể Yêu Vương, nhưng nhát đầu tiên, nó đã bị thanh hoàn thủ đại đao kia ngăn lại, nhát thứ hai cũng bị bộ giáp trụ thanh đồng kia phòng ngự được.
Chỉ có duy nhất một loại tình huống để giải thích cho điều này, đơn giản... cả hai món bảo cụ ấy đều là bảo cụ thượng phẩm. Mà dựa vào chuyện này, hoàn toàn có thể suy đoán ra, cái gương đồng này dù kém hơn chúng nó, cũng chẳng kém hơn được bao nhiêu.
Nghĩ xong, Thẩm Nghi trực tiếp hóa thành một cơn gió biến mất tại chỗ. Rất nhanh, hắn đã xuất hiện bên cạnh Ngưu Yêu, đang muốn cầm đao chém tới, lại phát hiện ánh sáng nhạt vừa rồi do chiếc gương đồng kia chiếu xuống, vẫn đang bao phủ trên người mình. Thứ ánh sáng ấy giống như một tấm lụa mỏng, vừa vặn bao phủ lấy toàn bộ thân thể hắn vào bên trong.
Ngay sau đó, kim mang hừng hực xuất hiện bên trong mặt kính, lại lập tức nổ bắn ra theo phương hướng ánh sáng chỉ dẫn!
Oanhl
Kim quang nồng đậm ngưng tụ thành cột, trực tiếp bao vây người thanh niên mặc giáp đen kia.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành rồi.
Dưới khí thế khủng bố khiến người ta hít thở không thông kia, A Thiên và Ô Phong chỉ cảm thấy tâm mắt mình cũng trở nên vặn vẹo.
Khương Thu Lan trầm mặc nhìn chằm chằm vào tia kim quang ấy, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, một lần nữa hội tụ thành Huyền Băng Ngọc Long, dùng tư thái còn điên cuồng hơn lúc trước âm âm đánh về phía chiếc gương đồng! Vô tận ngân châm tuôn ra từ trong thân thể nàng, sau đó hòa nhập vào Ngọc Long!
Phanh! Phanh!
Chiếc gương đồng trên trời bị đụng đến lung lay, mắt thấy nó chuẩn bị vỡ vụn, chỉ có thể bất đắc dĩ phân ra một nửa kim quang để ứng phó với con Ngọc Long kia.
"Có phải ngươi đã quên bổn vương rồi?" Tiểu Yêu Vương nở nụ cười gằn đầy độc ác.
Ở thời điểm thân hình hùng vĩ cao đến tám trượng của nó bắt đầu chạy đi, mặt đất âm ầm nứt toác, giống như một món đồ sứ với chi chít những đường vân bắt đầu lan tràn trên thân thể.
Trong tay nó đang câm thanh hoàn thủ đại đao lúc trước, hung hăng vung lên.
Nhưng đối mặt với lời uy hiếp và đòn công kích đến từ ngưu ma, con Huyền Băng Ngọc Long kia cũng không quay đầu lại, thậm chí Khương Thu Lan còn không thèm đưa mắt nhìn về phía ngưu yêu, nàng chỉ lắng lặng hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm gương đồng bên trên, trong lòng âm thầm đếm số, xem mình cần phải tấn công bao nhiêu lần mới có thể đánh nổ món bảo cụ này.
Với thân pháp của nàng, thật sự không cần thiết phải đặt tâm tư vào những thứ dư thừa.
Còn thiếu một chút...
Đáy mắt nàng lóe lên một tia lạnh lẽo. Đạo Anh bên trong nội đan lại bị vài mũi châm xuyên qua lần nữa, bị cơn đau đớn kịch liệt kích thích, Đạo Anh lập tức phát ra một tiếng gào thét thê lương, khiến cho càng nhiều kiếm ý ngưng kết ở bên cạnh người nàng hơn.
"Còn giấu chiêu?"
Bộ giáp trụ thanh đồng kia có thể ngăn cản được đao bổ rìu đục, nhưng không ngăn được thứ hàn ý lạnh thấu xương kia. Tiểu Yêu Vương chỉ cảm thấy toàn thân như muốn đóng băng, động tác càng ngày càng chậm chạp.