Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Lần Này Có Thể Cho Ta Tới Hay Không?

Chương 345: Lần Này Có Thể Cho Ta Tới Hay Không? Chương 345: Lần Này Có Thể Cho Ta Tới Hay Không?Chương 345: Lần Này Có Thể Cho Ta Tới Hay Không?

Mí mắt ngưu yêu giật giật, dù đã được nhiều bảo cụ gia trì như vậy, bản thân nó vẫn không nắm chắc mười phần có thể chém giết đối phương.

Tiểu Yêu Vương liều mạng nắm chặt chuôi đao, muốn chém xuống.

Đúng vào lúc này, một bàn tay thon dài thò ra từ bên trong kim quang, năm ngón tay chụp vào mép gương đồng, tấm gương điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn bị bàn tay kia vững vàng giật xuống.

Thẩm Nghi vừa cưỡng ép thu chiếc gương đồng cực lớn kia vào chiếc túi tiền màu bạc của mình, rốt cuộc cũng hiển lộ ra thân hình.

Chỉ thấy bộ giáp đen trên người hắn đã vỡ vụn, trên thân thể cường tráng còn có thêm một vết thương cực lớn làm người ta sợ hãi không thôi. Vết thương nọ cực sâu, sâu có thể nhìn thấy cả xương, thậm chí còn có thể nhìn thấy một phần nội tạng hơi nhúc nhích bên trong, nhưng được hồng mang uẩn dưỡng, vết thương kia lại đang dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh chóng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được để khôi phục lại.

Thân thể đã trải qua quá trình tôi luyện đến Tiên Yêu đệ thất thuế cũng không đỡ nổi kim quang kia.

Đúng là thứ tốt.

Hắn kéo bộ giáp đen với nửa thân trên đã bị phá hủy, rồi nghiêng người nhìn về phía ngưu ma, chỉ trong nháy mắt, thân hình lại động. Cánh tay rắn chắc vươn đến, bàn tay đặt trên trán tiểu Yêu Vương, khuôn mặt thanh niên tuấn tú nọ lại hiện lên vài phần dữ tợn.

Âm ầm —— Dưới luồng sức mạnh khó có thể tưởng tượng nổi đó, toàn bộ thân thể tiểu Yêu Vương không chút phản kháng lập tức bị cưỡng ép đè xuống đất!

Trong nháy mắt khi một mảnh giáp vai bay tới, Thẩm Nghi đã dùng một tay gắt gao bắt lấy nó, rồi nắm chặt tay phải, hung hăng nện xuống phần xương trán của tiểu Yêu Vương.

Răng rắc!

Dưới quyền phong này, ngay cả một cái hô hấp, mảnh xương cốt kia cũng không thể kiên trì được, nó lập tức vỡ vụn ra.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, lại có một miếng giáp tay nhảy tới.

Thẩm Nghi thuận tay ném miếng giáp vai trên tay ra. Miếng giáp vai kia bay ngang đến, đột ngột đánh bay miếng giáp tay, sau đó, hắn dùng tay phải đâm thẳng vào miệng vết thương vừa xuất hiện trên trán tiểu Yêu Vương. Năm ngón tay dùng sức, lại tách xuống một khối xương cốt cực lớn.

"AI" Tiểu Yêu Vương hét lên một tiếng thê thảm.

Hai bàn tay to lớn lập tức vung lên đỉnh đầu, muốn bắt được địch nhân, nhưng Thẩm Nghi đã nhanh như cắt giãm lên mi tâm của nó, chân phải xoay lại, đá ngang ra. Dưới thanh quanh gia trì, một đòn này lại nhẹ nhàng xé rách được bàn tay đang mò đến của Ngưu Yêu.

Chưa hết, Thẩm Nghi lại cúi người xuống, một lần nữa giáng cho nó một đấm nặng nề. Mỗi lần quyền phong của hắn đập vỡ được một mảng, hắn sẽ thuận tay bẻ xuống một khối xương sọ trên đầu con ngưu yêu kia.

Ở thời điểm hiện tại, thân thể Thẩm Nghi đã khôi phục như lúc ban đầu, sống lưng như rồng, mỗi lần vung quyền sẽ có đường vân hình hung thú màu vàng hiển hiện bên ngoài da thịt.

Tiểu Yêu Vương đã phô bày nội tình của nó, thì Thẩm Nghi cũng đang biểu hiện nội tình của mình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ chốc lát nữa thôi, đối phương cũng sẽ trở thành một bộ phận trong đó.

Cứ như vậy, cho đến khi hắn cảm thấy lỗ thủng trên đầu con ngưu yêu kia đã đủ lớn, mới một lần nữa đứng lên, tiện tay bấm một luồng kiếm quyết.

Rất nhanh, đã thấy một trường kiếm màu đỏ tươi, dài đến mấy trượng dần dần ngưng kết ngay giữa hư không.

Thẩm Nghi hờ hững quay người, nhìn mấy mảnh giáp trụ xung quanh đang lao vút qua bên này, muốn bảo vệ ngưu yêu. Hắn chẳng làm ra hành động gì quá mức hoa nịỹ, chỉ đơn giản là mỗi cái một quyền, lần lượt đánh bay chúng nói

Nhìn dáng người thô bạo của thanh niên kia, hai vị kim linh tróc yêu nhân cũng vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Thẩm Nghi này nhìn như nội liễm trầm mặc, nhưng khi đối mặt với yêu ma, lại có cảm giác cả người hắn đều thay đổi. Ở trước mặt hắn, ngay cả một tồn tại mạnh mẽ như tiểu Yêu Vương cũng không có nổi một cơ hội phản kháng.

"Lần này..." Thời điểm Thẩm Nghi bước từ trong luồng kim quang kia ra ngoài, Khương Thu Lan đã chậm rãi buông hai tay xuống. Bởi vì từ trước đến nay, đối phương vẫn không cần người khác đi lo lắng cho mình. Nàng chăm chú nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng dò hỏi: "Lần này có thể cho ta tới hay không?”

A Thiên lập tức quay đầu lại theo bản năng. Dù bà ấy không hề nói rõ, nhưng tiểu cô nương này vẫn đoán ra suy nghĩ của bà. Sau khi lật cái bàn này lên, ném mọi chuyện lại cho Võ Miếu và tiên môn. Thanh Châu bọn họ sẽ trực tiếp chơi xấu, không quản việc này nữa. Nhưng có một người tuyệt đối không thể phủi tay được, người đó chính là vị đã ra tay đánh chết tiểu Yêu Vương kia.

Huyền Băng Ngọc Long lại bay lên, lao thẳng đến phần trán đã bị thương của tiểu Yêu Vương!

Thẩm Nghi đang giãm lên mặt Ngưu Yêu, vừa vặn đánh bay một mảnh áo giáp, sau đó lại tiện tay nện một quyên qua, trực tiếp đánh bay con Huyền Băng Ngọc Long ấy.

Khương Thu Lan có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy thanh trường kiếm màu đỏ tươi vừa ngưng tụ xong kia, đã lập tức hạ xuống, hung sát yêu lực rót thẳng vào đầu tiểu Yêu Vương, hư ảnh Long Hổ bên trong đó ra sức cắn xé, mãi cho đến khi hết thảy mọi thứ bên trong đều bị chúng nó quấy thành tương mới ngừng.

Con ngưu yêu cao lớn trừng to mắt, tia sáng trong mắt dần dần tan đi. Bàn tay đang câm chuôi đao của nó cũng vô lực rũ xuống đất.

[ Chém giết Hóa Huyết Ma Ngưu Bão Đan cảnh, tổng thọ một vạn lẻ bảy trăm năm, tuổi thọ còn lại chín ngàn tám trăm năm, hấp thu xong ]

Sau khi lời nhắc nhở lướt qua giao diện, bộ giáp thanh đồng vốn đang bay lơ lửng lại liên tiếp rơi xuống, mỗi một bộ phận đều biến trở về kích cỡ bằng lòng bàn tay ban đầu, an tĩnh nằm dưới đất.

Thẩm Nghi nhặt toàn bộ lên, lại đi một vòng xung quanh ngưu yêu, tìm được một luông sương đỏ ở bên hông nó, tiếp theo là công việc quen thuộc móc bụng lấy đan, cũng thuận tiện cất sợi khí huyết của con yêu ma này vào bên trong chiếc chuông bạc của mình, hết thảy đều lưu loát nhanh gọn đúng là đã trải qua không biết bao nhiêu lần thực hành rồi.
Bình Luận (0)
Comment