Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Tiểu Yêu Vương Chết Rồi!

Chương 346: Tiểu Yêu Vương Chết Rồi! Chương 346: Tiểu Yêu Vương Chết Rồi!Chương 346: Tiểu Yêu Vương Chết Rồi!

"Cái này." A Thiên há hốc mồm, bà ấy muốn nhắc nhở đối phương một chút, nếu đánh chết loại yêu ma có bối cảnh này, không hủy thi diệt tích thì thôi, chẳng lẽ hắn còn muốn cầm tinh huyết của nó đến triều đình lĩnh thưởng...

Nhưng lời còn chưa nói xong, bà ấy lại chứng kiến cảnh tượng Thẩm Nghi thu cả thi thể của ngưu ma cùng với thanh hoàn thủ đại đao của nó, cất hết vào trong túi bảo cụ của mình.

"Mau rút lui." Thẩm Nghi hoàn thành xong quy trình xử lý chiến trường, lập tức liếc mắt nhìn hai vị kim linh tróc yêu nhân đang ngẩn người gần đó, bất đắc dĩ nói một câu.

Mấy kẻ ngốc này, đã phục kích xong còn không chạy mau, chẳng lẽ muốn chờ Khiếu Nguyệt Yêu Vương tới đây sao?

Trong lúc nói chuyện, hắn đã nắm lấy cánh tay Khương Thu Lan, trực tiếp hóa thành một cơn gió mát biến mất tại chỗ rồi.

A Thiên và Ô Phong không kịp khiếp sợ, cũng nhanh chóng thu thập cái võng tơ vàng của mình, rồi chạy như điên về phía Thanh Châu.

Trong một tòa động phủ rộng rãi nào đó ở bên ngoài Thanh Châu.

Mười hai con yêu ma với gương mặt cực kỳ dữ tợn đang ngồi ngay ngắn ở hai bên, trên người tản ra yêu khí bá đạo, vẻ mặt âm trầm, trong mắt lóe lên một mảnh hung quang điên cuồng.

Khiếu Nguyệt Yêu Vương đang ngồi xếp bằng trên ghế chủ tọa bên cạnh tượng yêu, trước người có một con cẩu yêu bị trọng thương đang nằm sấp dưới đất.

Lúc này, hai tay nó nhẹ nhàng đặt trên lưng cẩu yêu, từng luồng huyết khí ngưng tụ như thực chất âm ầm chuyển qua chuyển lại giữa hai người.

Khí tức hỗn loạn trên người cẩu yêu đang dần dần khôi phục lại như bình thường, huyền băng sát ý vốn bám riết lấy miệng vết thương của nó đã bị xua tan hơn phân nửa, còn đang chậm rãi khép lại.

Nó thực sự không thể tin nổi, lão yêu ma Khiếu Nguyệt này lại thật sự muốn chữa thương cho mình?

Nói thật vào ngày hôm đó, sau khi rời khỏi thác nước kia, cẩu yêu còn không cho rằng mình có thể sống sót đến lúc bước ra bên ngoài sơn mạch nọ.

Nó trâm mặc đưa mắt nhìn về phía trước. Mười hai vị Yêu Quân cũng đồng thời ném ánh mắt hung ác về phía nó, chỉ hận không thể nuốt sống nó ngay tức thì.

"Xoạt!" Khiếu Nguyệt Yêu Vương mở mắt ra, hơi nghiến răng một cái, lại lạnh lùng đảo mắt nhìn qua đám Yêu Quân bên dưới: "Yên tĩnh một chút cho bản vương."

Lời nói hờ hững đó truyền ra, đám Yêu Quân chỉ có thể hậm hực thu hồi ánh mắt.

Sự kiêng ky trong đáy mắt cẩu yêu đã giảm bớt vài phần. Nó biết, nguyên nhân khiến đám yêu ma này sinh ra hận ý đối với mình.

Vốn dĩ số lượng Yêu Quân dưới trướng Khiếu Nguyệt là mười bảy vị, nhưng đến hôm nay chỉ còn lại mười hai, rõ ràng là thiếu mất năm vị rồi, thậm chí trong năm con Yêu Quân mất mạng kia còn bao gồm cả Bạch Ngọc Thỏ.

Có lẽ mấy con này phải giúp tiểu Yêu Vương che giấu tung tích, nên mới hao tổn ở Thanh Châu.

Tổn thất lớn như vậy, đổi lại là nó, cũng không nhịn được.

Đúng là con sói già này cũng có vài phần tâm tính, khi đối mặt với loại tình huống đó, dù trong đáy lòng cực kỳ giận dữ, nó cũng không thể hiện ra ngoài.

"Bản vương hy vọng đây là lần cuối cùng." Trong mắt Khiếu Nguyệt Yêu Vương càng lộ ra vẻ mỏi mệt. Hiển nhiên, vì trị thương cho cẩu yêu, nó đã tiêu hao không ít lực lượng mà bản thân tỉ mỉ tích góp được.

"Cũng không cần phải có lân sau." Cẩu yêu chậm rãi đứng dậy, dù thái độ vẫn cứng rắn vô cùng, nhưng đã mất đi mấy phần kháng cự: "Yêu Vương nhà ta thiên tư trác tuyệt, ngài muốn đột phá chỉ là chuyện nước chảy thành sông thôi."

"Làm phiền rồi."

Khiếu Nguyệt Yêu Vương hơi gật đầu với cẩu yêu, lại đưa mắt nhìn mấy chỗ ngồi trống rỗng bên dưới, sâu bên trong đáy mắt đục ngầu chợt lóe lên mấy phần đau thương vô hạn. Nó cất giọng khàn khàn, dường như đã già đi rất nhiều.

Trong lòng cẩu yêu sinh ra một chút áy náy, nhưng rất nhanh, nó đã kiềm chế xuống. Có thể lây dính một chút quan hệ với tiểu Yêu Vương, coi như con sói già này đã nhặt được món hời lớn rồi, cần gì phải áy náy với đối phương?

Nó lập tức nhặt thanh trường thương lên, một lần nữa biến trở về bộ dáng cao ngạo lúc trước: "Ngươi yên tâm đi, từ trước đến nay, Yêu Vương nhà ta luôn nói được thì sẽ làm được... Cáo từ.” "Đợi thêm mấy ngày nữa đi." Khiếu Nguyệt Yêu Vương khẽ liếc mắt nhìn nó một cái, nhẹ giọng nói: "Ta và ngươi chính là đồng tộc, không cần quá khách khí như vậy, thương thế của ngươi chưa lành, đời này cũng đừng hòng đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Một con sói nhưng mở miệng lại bảo mình cùng một con chó là đồng tộc.

Cẩu yêu nắm chặt cây thương, có chút do dự đứng yên tại chỗ.

Đúng vào lúc này, đột nhiên trong lòng nó trở nên hoảng loạn kinh hoàng, giống như vừa cảm ứng được một chuyện gì đó vô cùng ghê gớm đã phát sinh: "Yêu Vương!"

Vẻ mệt mỏi trên mặt Khiếu Nguyệt Yêu Vương lập tức biến mất, nó hung hăng đứng dậy, gầm lên: "Có chuyện gì đã xảy ra?"

Không đợi đối phương trả lời, nó đã nắm chặt lấy cẩu yêu, thân hình đột ngột lướt ra khỏi động phủ, lao nhanh về phía thác nước.

Có lẽ do quá trình trị liệu vừa rồi đã hao phí quá nhiều tinh huyết, khiến cho bước chân của Khiếu Nguyệt Yêu Vương có chút bất ổn, tốc độ tuyệt đối không bằng lúc trước.

Rất nhanh, cả hai đã đi tới tòa sơn cốc quen thuộc kia.

Nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mắt, vẻ mặt cẩu yêu chết lặng, cả người suy sụp như vừa mất đi toàn bộ sức lực.

Khiếu Nguyệt Yêu Vương lộ vẻ mặt dữ tợn, thân hình run rẩy, còn phát ra một tiếng rít gào chói tai: “Thanh Châu! Thanh Châu!"

"Con mẹ nó ngươi tìm được địa phương này như thế nào? Vì sao lại để cho người của Trấn Ma tỉ tìm tới? Trả lời bổn vương! Tiểu Yêu Vương đâu rồi?"

Khiếu Nguyệt Yêu Vương kéo cẩu yêu lên, hai con ngươi đỏ thẫm, trong miệng có nước bọt nhỏ xuống.

"Ta... Ta...

Cẩu yêu thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần, nó lại một lần nữa cảm nhận loại khí tức liên hệ đã trở nên trống rỗng trong lòng, tâm thần suy sụp, ngay cả thanh trường thương trong tay cũng cầm không vững: "Chết rồi... Tiểu Yêu Vương chết rồi..."
Bình Luận (0)
Comment