Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347: Khoản Mua Bán Chỉ Có Kiếm Lời Chứ Tuyệt Đối Không Báo Lỗ!

Chương 347: Khoản Mua Bán Chỉ Có Kiếm Lời Chứ Tuyệt Đối Không Báo Lỗ! Chương 347: Khoản Mua Bán Chỉ Có Kiếm Lời Chứ Tuyệt Đối Không Báo Lỗ!Chương 347: Khoản Mua Bán Chỉ Có Kiếm Lời Chứ Tuyệt Đối Không Báo Lỗ!

"Bổn vương nói cho ngươi biết!"

"Ngay bây giờI"

"Lập tức đứng lên cho ta! Theo bản vương đi san bằng Thanh Châu!"

Thân hình Khiếu Nguyệt Yêu Vương hơi lay động, nó dùng móng vuốt sắc nhọn chụp lên khuôn mặt mình, cố gắng dùng động tác ấy để che giấu đi chút bối rối vừa toát ra trong lúc lơ đãng này.

Đương nhiên là cẩu yêu có thể rõ ràng nhìn ra đối phương đang sợ hãi điều gì.

Tiểu Yêu Vương đã bỏ mình, chỉ cần chờ đến khi Khương Thu Lan đột phá, thì đó chính là ngày chết của Khiếu Nguyệt.

Nó liều mạng thoát khỏi vòng kìm kẹp của đối phương, cũng suy sụp nói: "Con mẹ nó, ngươi đừng ở chỗ này chỉ huy mù quáng nữa, ta phải trở về... Ta phải trở vê bẩm báo chuyện này cho phu nhân và lão gia.'

Tiểu Yêu Vương chết rồi, khẳng định là nó không sống được. Nhưng sao nó có thể bỏ mặc tiểu Yêu Vương chết oan uổng ở chỗ này? Chết lặng yên không một tiếng động như vậy?

"Ngươi!" Cẩu yêu kinh ngạc tiến lên vài bước, chợt nhớ tới thiện ý vừa rồi của đối phương, nó lại dùng sức cắn răng, thở hổn hển nói: "Ngươi đừng quá mức lo sợ..."

Lão gia không thể tùy tiện đặt chân vào Đại Càn, nhưng phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh này.

Nói xong câu ấy, cẩu yêu lập tức xoay người chạy như điên về phía Tây, tựa như một con chó nhà có tang.

Mãi cho đến khi bóng lưng của cẩu yêu trực tiếp biến mất ở cuối tâm mắt.

"Xùy.' Khiếu Nguyệt Yêu Vương mới chậm rãi buông lỏng bộ móng vuốt đang che mặt kia ra... Ai nha, nó thật sự không nhịn nổi mà.

Ai lại vui lòng đi làm lính gác thay một thăng nhóc ngang ngược càn rỡ chứ?

Đối phương muốn nuốt Thanh Châu, sau đó thưởng cho mình một mẫu ba phần đất vốn thuộc về chính mình hả?

Nghe lời này một chút xem, thật là hào phóng đó nha.

May mà nó nghe ngóng được tin tức bí mật rằng, con trâu nhỏ này vốn là nhi tử độc nhất trong nhà.

Chỉ khi nắm được điều này, nó mới trăm phần trăm chắc chắn là người trong nhà đối phương nhất định sẽ tới báo thù.

Hơn nữa, bởi vì thân phận đặc thù, mà người kia tuyệt đối không thể ở lại Đại Càn được.

Nghĩa là một khi đối phương đến đây, giải quyết ân oán này, và rời đi, là nó có thể thoải mái sử dụng vô số bảo dược nhân thể của cả một châu. Thậm chí sau chuyện lần này, nó còn có thể thuận tiện đặt mối quan hệ với Thiên Yêu quật, chờ đến thời điểm thích hợp, lại rời khỏi nơi này, đi tìm kiếm kỳ ngộ đột phá lên cảnh giới càng cao hơn.

Nói cách khác, ngày hôm nay, dù kẻ chết ở chỗ này là Khương Thu Lan hay là tiểu Yêu Vương, thì đối với nó, đây đều là một khoản mua bán chỉ có kiếm lời chứ tuyệt đối không báo lỗ.

"Năm người nha...' Khiếu Nguyệt Yêu Vương xoay người chậm rãi đi vê phía động phủ.

Dường như Thanh Châu lại có thêm một tồn tại mà nó xem không hiểu rồi, nơi này không thể ở lâu... Chỉ đợi đến ngày ăn uống no đủ là được, vẫn nên nhanh chóng rời đi cho thỏa đáng.

Khương Nguyên Hóa chết tiệt, đã bắt nó phải đói bụng rất lâu rồi. ...

Biên giới Thanh Châu.

A Thiên và Ô Phong chật vật xông vào nơi này. Lại thấy Thẩm Nghi đã thay một bộ áo đen khác, khoanh tay đứng dựa vào thân cây, lại trở về tư thái nội liễm lúc trước rồi.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đối phương dùng phương thức như thế nào để đánh chết tiểu Yêu Vương, thì ngay cả bọn họ cũng cho rằng thanh niên này là một tu sĩ đi theo con đường uẩn dưỡng Âm Thần.

"Thật khủng bố." A Thiên chống hai tay lên đầu gối, nhanh chóng điều chỉnh khí tức của mình.

"Hử?" Thẩm Nghi chẳng ừ hử câu nào đã thu hồi ánh mắt.

Kỳ thật, hắn cảm thấy chuyến hành trình lần này khá là ổn áp, bởi vì tiểu Yêu Vương kia đúng là con yêu ma mạnh nhất hắn từng giao thủ, hơn nữa trên người nó còn rất nhiều bảo cụ mạnh mẽ, nhưng đương nhiên, nó cũng không đến mức phải dùng từ khủng bố để hình dung.

"Có thể người mà bà ấy nói đến không phải là tiểu Yêu Vương." Khương Thu Lan yên tĩnh đứng bên cạnh Thẩm Nghi, chăm chú nhìn vào gò má hắn, khẽ nói: "Vì sao không cho ta động thủ?”

Nàng thật sự rất muốn biết đáp án. Bởi trên đời này không có ai là ưa thích phiền toái cả, dù là một tôn tại mạnh mẽ như đối phương.

"Không có vì sao cả." Thẩm Nghi khẽ liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái.

Hỏi thừa, đến chín ngàn tám trăm năm thọ nguyên, còn có thể tùy tiện cho ngươi đoạt mất sao?

Đây đúng là một con số khủng bố tới cực điểm, còn nhiều hơn dự liệu của hắn.

Về phần phiền toái... Dù sao hắn cũng quen rồi, chỉ đơn giản là tăng thêm một cái tên trong lúc bản thân âm thâm mặc niệm vào mỗi buổi tối mà thôi.

Hắn sợ chết, không giả, nhưng nếu chỉ có vậy mà không dám vung tay lên giết đối phương, nếu chỉ có vậy mà không dám động thủ, chỉ e hắn đã sớm chết ở Bách Vân huyện rồi.

Khương Thu Lan nghe vậy, lại hít sâu một hơi, rồi chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn về nơi khác. Tia sắc bén luôn ẩn chứa bên trong đôi mắt long lanh kia đã dần dần trở nên nhu hòa.

Ô Phong nhìn chăm chú vào chiếc chuông bạc bên hông Thẩm Nghi.

Thân là tróc yêu nhân uy danh hiển hách ở Thanh Châu, vì sao lão lại không biết trong đám cấp dưới của mình vẫn còn một vị mãnh nhân tiện tay là đánh ngã được tiểu Yêu Vương chứ?

Lực đạo như vậy, nếu nói đối phương là hóa thân của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, lão cũng tin.

Hơn nữa, qua trận chiến lần này mới biết, hóa ra con tiểu Yêu Vương kia vẫn còn ẩn giấu nhiều sát chiêu như vậy?

Nếu hôm nay không có Thẩm Nghi đi cùng, thì dưới tình huống không làm kinh động đến Khiếu Nguyệt, có lẽ chỉ một mình Khương Thu Lan là đủ sức sống sót, mà hai vị tróc yêu nhân bọn họ nhất định phải táng thân trong khu sơn cốc kia rồi.

Nhiều bảo cụ thượng phẩm như vậy...

Chờ một chút... đột nhiên Ô Phong phản ứng lại: 'Không phải, các ngươi hoàn toàn không phản ứng sao? Nó xa xỉ như vậy, tất nhiên là gia thế..."

Lời còn chưa dứt, lão đã trông thấy Khương Thu Lan và Thẩm Nghi nhàn nhạt liếc mắt nhìn mình một cái. A Thiên bên cạnh cũng có vẻ bất đắc dĩ, lập tức đánh cho Ô Phong một quyền: "Đừng có làm mất mặt nữa."
Bình Luận (0)
Comment