Chương 348: Có Hối Hận Hay Không?
Chương 348: Có Hối Hận Hay Không?Chương 348: Có Hối Hận Hay Không?
Phỏng chừng trong nháy mắt khi tiểu Yêu Vương móc chiếc gương đồng kia tới, hai người trẻ tuổi này đã hiểu ra tất cả câu chuyện rồi, thậm chí đến phút cuối cùng, bọn họ còn ở đằng kia, hỗ trợ kéo phiền toái cho nhau cơ.
"Được rồi, hiện giờ đã không có việc gì nữa rồi, ta sẽ trở vê sau đó lập tức truyền tin tức cho Võ Miếu... Thẩm tướng quân, làm phiên ngươi hãy đưa sợi khí huyết kia cho ta, để người của Võ Miếu cẩn thận làm rõ thân phận con ngưu ma nọ. Một con yêu ma có nội tình sâu như vậy, hẳn là thành viên của Thiên Yêu quật."
A Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đương nhiên, sau khi bọn họ giải quyết xong chuyện lần này, cũng không phải là hoàn toàn không còn chuyện gì để lo lắng nữa, chẳng qua những tình huống phát sinh sau này, đã không còn là chuyện mà một cái Thanh châu nho nhỏ có thể tham dự vào.
Đến đây, sinh tử ra sao chỉ có thể phó mặc cho trời định đoạt.
Một khi đã như vậy, bọn họ cũng chẳng cần bận tâm thêm nữa.
"Không có phần thưởng sao?" Thẩm Nghi nhanh chóng lấy sợi khí huyết từ trong chuông bạc ra.
"Ừm... Hẳn là lúc này, bọn họ chỉ muốn vung một chưởng đập chết chúng ta thôi." A Thiên tặc lưỡi nói, bà ấy cũng không để ý đến chuyện này.
Đại cục chết tiệt, bà ấy là tróc yêu nhân ở Thanh Châu, đương nhiên phải làm việc cho Thanh Châu.
Tên Khương Nguyên Hóa ngu xuẩn kia chỉ biết bắt nạt người của mình.
"Ha ha, hiện giờ ta rất muốn xem biểu cảm của Tổng binh đại nhân khi biết được chuyện này sẽ biến thành như thế nào, cho hắn tức chết đi!" Bà ấy lại có chút điên khùng cười rộ lên.
Thẩm Nghi trâm mặc đưa mắt nhìn lên hư không, dưới thiên phú của Sơn Quân gia trì, một luồng Âm Thần có vài phần tương tự với Tổng binh đang đứng ngay phía sau A Thiên, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh. Sau đó, đối phương lại có chút cảm kích khẽ gật đầu với hắn.
Thẩm Nghi cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, rồi tiếp tục dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn A Thiên đang phát điên, mỗi lần bà ấy mắng xong một câu, vẻ bất đắc dĩ trong mắt Tổng binh lại nhiêu thêm một phần. Hắn cũng không định mở miệng nhắc nhở Khương Thu Lan. Bởi vì dù Tổng binh có đến nơi này thật, nhưng một khi chạm đến ranh giới là Thanh châu kia, thì đến cuối cùng, đối phương vẫn không thể vượt qua nổi.
Khương Nguyên Hóa lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi. Thông qua lời nói của A Thiên, tình huống bọn họ đi chém giết tiểu Yêu Vương càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Cho nên... hết thảy những gì ông ta đã sắp đặt trong suốt những năm tháng này, đến cuối cùng lại không bằng một thanh niên đột nhiên rời khỏi Bách Vân huyện đi đến Thanh Châu thành.
Đối phương gia nhập vào Trấn Ma ti, nhưng không ở bên trong phủ đệ của Tổng binh, lại trực tiếp bỏ qua cơ hội trở thành tiểu đồ đệ của ông ấy, trực tiếp dấn thân đi tới Thủy Vân hương, lại lăn lộn trên Thanh Phong sơn... Cả chặng đường đều dùng một loại tốc độ mà người ngoài tuyệt đối nhìn không hiểu để nhanh chóng bay vọt đến cảnh giới như hiện giờ.
Sau đó, hắn lại dùng phương thức thô bạo nhất, đơn giản nhất để đập nát cơn ác mộng của ông ta.
Ánh mắt Khương Nguyên Hóa lại rơi xuống cái vỏ đao có khảm hoa văn màu vàng kim bên hông đối phương, đột nhiên bên tai lại vang lên câu hỏi của rất nhiều người, rốt cuộc là ông ta có hối hận hay không.
Nếu có thể sớm biết được điều này, đương nhiên là ông ta hối hận, nhưng trên thế gian nào có chuyện tốt như vậy?
Vì lẽ đó, câu trả lời của ông ta vẫn là không hối hận.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên Hóa lại thu hồi ánh mắt, trực tiếp quay người rời khỏi nơi này.
"Bà già kia, đi maul" Ô Phong trợn trắng mắt, lập tức túm lấy A Thiên, đặt lên vai mình.
Tiểu Yêu Vương chết rồi, tin tức này đã khiến cho tâm trạng của tất cả mọi người đều phát sinh biến hóa. Trừ Thẩm Nghi.
Hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng quay trở về, thử nghiệm mấy món bảo cụ vừa lấy được vào tay, và đương nhiên, vẫn còn một công việc khác không thể thiếu được, chính là biến tiểu Yêu Vương trở thành nội tình mới của mình.
Trấn Ma ti, Thanh Châu thành.
Đối với một giáo úy bình thường, đây chỉ là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, bởi vì ngoại trừ quãng thời gian gần đây yêu họa đã giảm bớt, đột nhiên khiến bản thân có cảm giác thoải mái hơn không ít, thì những chuyện khác cũng không phát sinh quá nhiều biến hóa.
Những vị Thiên Tướng nhạy bén hơn một chút đã cảm thấy được sự khác thường rồi. Cũng không phải vì tin tức của bọn họ nhanh nhậy hơn, chỉ vì trong lúc vô tình, bọn họ trộng thấy bóng dáng của Diêm tiền bối đi lại trên đường.
Rõ ràng đối phương là kim linh tróc yêu nhân, vậy mà lại bắt đầu đi dạo bên trong nha môn?
Từ khi nào mà tróc yêu nhân của Thanh Châu lại có thời gian nhàn nhã như vậy?
Ngay cả A Thiên bà bà cũng bởi vì Tổng binh vào kinh, mới có thể trở vê nha môn tạm thời nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Đợi một chút —— Mấy vị Thiên Tướng nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước có bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang đặt tay sau lưng, chờ đợi Ô tiền bối, ngoại trừ A Thiên bà bà ra thì có thể là ai đây?
Ngay khi tâm trí bọn họ đang mờ mịt như vừa lọt vào một mảnh sương mù, thì ở trong phủ đệ của Tổng binh, Khương Nguyên Hóa đã viết sẵn thư từ trước, cẩn thận niêm phong lại, sau đó bỏ vào một cái chuông, giao nó cho Du Long Đào đang đứng bên cạnh.
"Đi nhanh về nhanh."
"Được."
Sau khi Du Long Đào biết sư muội và Thẩm tướng quân đã trở về, ông ấy lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến Thanh Châu thành.
Nhưng mãi cho đến bây giờ, khi đang nắm chặt cái chuông lạnh lẽo kia vào trong lòng bàn tay, tâm trạng của ông ấy vẫn có chút hốt hoảng.
Tuy không có ai đi kể cho ông ấy nghe chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu đã đi phục kích Tiểu Yêu Vương, mà mấy người sư muội đều trở về hết, còn trở về nhanh như vậy, thậm chí trên người ngay cả một vết thương cũng không có, hơn nữa, tư thế đi đường của A Thiên và Ô tiền bối lại chuyển thành vặn vặn vẹo vẹo, uốn a uốn éo như thế, cũng chỉ duy nhất một tình huống để giải thích cho tất cả những điêu này mà thôi.
Là Tiểu Yêu Vương đã chết rồi.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, mà mối yêu họa khiến Thanh Châu đau đầu như muốn nứt ra, lại lặng lẽ biến mất như vậy?