Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Người So Với Người Tức Chết Người!

Chương 357: Người So Với Người Tức Chết Người! Chương 357: Người So Với Người Tức Chết Người!Chương 357: Người So Với Người Tức Chết Người!

Ở thời điểm hiện tại, Yêu Hoàng đã bị Ngô Đồng sơn để mắt tới, xác suất lớn là không dám tùy tiện bén mảng đến một nơi như Đại Càn này nữa.

Nghĩa là chỉ cần nhóm người bọn họ không đi ra bên ngoài, thì dường như việc này đã thực sự kết thúc rồi?

Ý niệm tới đây, Khương Nguyên Hóa khẽ đưa tay lên xoa xoa mi tâm, lại cẩn thận thu miếng bạch ngọc kia vào, động tác thật cẩn thận, tựa như thứ ông ta đang cầm trên tay vốn không phải là bạch ngọc, mà là Thanh Châu của mình.

Phủ Trấn Ma tướng quân, Lâm Giang quận.

Khương Thu Lan yên tĩnh đứng trong đình viện, đợi chừng một nén nhang, là bắt gặp một cơn gió mát nhẹ nhàng rơi xuống ngoài cửa.

Nàng dịu dàng hỏi: "Đã trở về rồi?"

Thẩm Nghi khẽ gật đầu lại hơi có chút tò mò hỏi: "Ngươi không cần tu luyện sao?"

Khương Thu Lan lắc đầu nói: "Chỉ kém một đường, tu luyện thêm chỉ tốn công tốn sức.

Thẩm Nghi nhướng mày, trong lòng trực tiếp xuất hiện một loại cảm giác người so với người tức chết người.

Bản thân hắn khổ khổ sở sở chạy đi khắp nơi, trên tới Ngọc Dịch cảnh, dưới xuống Khai Trí kỳ, lục soát ròng rã hơn mười ngày ở Lâm Giang quận, thấy núi lật núi, gặp sông xuống sông, cũng chỉ thu hoạch được hơn hai ngàn năm thọ nguyên.

Đến bây giờ, chỉ cân nhìn thấy con chó nào hơi lớn một chút, đều không nhịn được sẽ nhìn chằm chằm vào nó một hồi, cố gắng để đối phương mở miệng nói chuyện, Ấy vậy mà...

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Mười một ngàn tám trăm hai mươi ba năm ]}

"Liễu Ngọc Tuyền đâu?"

"Thẩm tướng quân!"

Nghe thấy có người gọi tên mình, Liễu Ngọc Tuyền lộ sắc mặt phát khổ, lập tức bước nhanh đi ra. Không đợi đối phương đặt câu hỏi, lão đã cầu xin tha thứ: "Thực sự không còn nữa đâu! Ty chức đã điều động toàn bộ các huynh đệ trong Trấn Ma ti đi điều tra từng huyện từng huyện một... Thẩm tướng quân ơi, chúng nó không phải lũ ngu ngốc, đã phát sinh loại tình huống này, còn con nào còn dám ở lại Lâm Giang quận nữa, ngay cả khi chúng nó vẫn còn ở lại nơi này cũng tuyệt đối không chịu ló đầu ra đâu...

Chúng nó là yêu ma, không phải củ cải trong đất, nói mọc ra là có thể mọc ra được mà? Phải biết rằng, sinh linh trong thiên địa muốn khai trí vốn là chuyện cực kỳ khó khăn đấy.

"Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi." Thẩm Nghi âm thầm thở dài trong lòng, lúc trước chỉ tính riêng Bách Vân huyện đã có trọn vẹn bốn ổ yêu ma rồi, so sánh ra, huyện thành của Lâm Giang quận này đúng là nghèo kiết hủ lậu tới cực điểm.

Rất nhiều lúc, hắn chạy liên tục quanh bốn - năm cái huyện thành cũng không tìm ra được một con yêu ma ra hình ra dáng.

"Vậy ty chức đi xuống trước." Liễu Ngọc Tuyền chắp tay ôm quyền, một khắc cũng không muốn ở lâu, đã vội vàng co giò chạy trốn.

"Bận rộn cả một ngày rồi, mau ăn cơm đi." Dường như Khương Thu Lan cảm thấy rất thú vị với chuyện này, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói.

Thẩm Nghi thuận miệng đáp lại một câu rồi cất bước đi vào trong nội đường. Không thể không nói, dường như vị đầu bếp phụ trách nấu thức ăn của lão gia tử đã quen làm món ăn thanh đạm rồi. Khương Thu Lan không có ý kiến gì, nhưng Thẩm Nghi đã quen với cuộc sống nghèo khó, lại nhất thời có chút không quen.

Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: "Thẩm tướng quân, xem lão phu dẫn ai đến cho ngươi này!"

Trân Càn Khôn sải bước tiến vào phủ đệ, thoạt nhìn có vẻ như lão cực kỳ hài lòng đối với hành trình đi thăm hỏi đám đồng sự lần này, khóe mắt cong cong, ẩn giấu ý cười đầy thỏa mãn.

Thẩm Nghi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau bộ giáp đen dày nặng của Trần tướng quân là tiểu cô nương xinh đẹp mặc một bộ y phục màu trắng, có vẻ hơi mất tự nhiên, nắm chặt ống tay áo, lén lút đưa mắt nhìn sang bên này.

"Khương sư tỷ.' Hiển nhiên là Lâm Bạch Vi không ngờ mình lại có thể nhìn thấy đối phương ở trong này, bởi vậy vừa chào hỏi một tiếng, nàng lại lén liếc mắt nhìn về phía Thẩm Nghi.

"Vào đi." Âm giọng của Khương Thu Lan lại dịu dàng hơn vài phần.

Lâm Bạch Vi nghe vậy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không khỏi suy nghĩ, hình như so với trước kia, sư tỷ nhà mình đã thay đổi không ít rồi, không còn lạnh lùng như trước nữa.

"Đều là người một nhà, còn khách sáo như vậy." Trân Càn Khôn chép miệng, sau đó nhìn thấy Thẩm Nghi đưa miếng ngọc bài trở về, lão gia tử lập tức có chút tiếc hận hỏi: "Ngươi còn định rời đi à? Kỳ thật thứ này để ở chỗ ngươi cũng được mà."

"Đa tạ lão tướng quân, ta đã không dùng được nó nữa.' Thẩm Nghi cũng không nói thêm gì, chỉ dứt khoát thả miếng ngọc bài vào tay đối phương.

"A, nói vậy cũng đúng." Trần Càn Khôn cũng kịp phản ứng lại, với tư chất của đối phương, đúng là không cần hương hỏa nguyện lực để đi đường tắt.

Lão nắm chặt miếng ngọc bài trong tay, hơi có chút cảm thán lắc đầu. Nhưng đột nhiên, nét mặt khựng lại, dường như lão vừa phát hiện ra điều gì, trong mắt toát lên mấy phần nghi hoặc, không nhịn được, lập tức hướng ánh mắt mờ mịt nhìn lên trời.

"Trân gia gia, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Lâm Bạch Vi tò mò nhìn theo ánh mắt của lão, nhưng ngoại trừ màn đêm hơi ảm đạm, thì hình như trên ấy không có thứ gì khác để nhìn.

"Ách.' Trần Càn Khôn lắc lắc miếng ngọc bài trên tay, lại vỗ vỗ nó hai cái: "Không có gì, có thể là món đồ chơi này bị hỏng rồi."

"Không hỏng đâu." Thẩm Nghi khẽ nhắc nhở đối phương một câu.

Trân Càn Khôn còn chưa kịp phản ứng đã bị Liễu Ngọc Tuyền dứt khoát kéo đi rồi.

"Ngươi làm gì vậy?" Lão gia tử bị kéo vào thiên viện, lập tức nhíu mày nhìn lại.

"Ngài vẫn nên tự mình xem đi." Liễu Ngọc Tuyền chỉ vào một đống văn kiện được chất đầy cái bàn trong phòng, ra vẻ bí ẩn nói.

"Ngươi có tin lão phu trực tiếp đá cho ngươi một cái không?”

Hiện giờ Trần Càn Khôn lão nào có thời gian đi lật xem mấy thứ này?

Liễu Ngọc Tuyền lộ sắc mặt vô cùng kỳ quái, đột nhiên lại bẻ ngón tay, bắt đầu liệt kê một loạt: "Thạch Môn nhai, Đoạn Tràng hồ, Thiên Thủ quật. Ách, ta đã nói mấy thứ này rồi, lần trước đám yêu ma kia đã rút lui một nhóm, sau đó còn lại..."

"Những con còn lại thì sao?" Trân Càn Khôn nhíu chặt lông mày.

Nếu đây là chuyện dính dáng đến yêu ma thì đương nhiên là lão phải thận trọng hơn bất cứ ai ở nơi này rồi.
Bình Luận (0)
Comment