Chương 358: Vì Sao Lại Đổi?
Chương 358: Vì Sao Lại Đổi?Chương 358: Vì Sao Lại Đổi?
"Không còn lại con nào nữa." Liễu Ngọc Tuyền xòe tay ra nói: "Con chết thì chết, con trốn đã trốn mất dạng rồi. Một khi hung danh này truyền đi, phỏng chừng mấy trăm năm tiếp theo cũng không có bất cứ con yêu ma nào dám đến chỗ chúng ta nữa đâu. Lần này, Thẩm tướng quân đã thay ngài làm tất cả những công việc trong quận rồi, ngài hoàn toàn có thể..."
Đột nhiên Trần Càn Khôn lại cảm thấy biểu cảm của lão tiểu tử này rất quen mắt. Đúng rồi, lúc lão đi ra ngoài tìm đám đồng nghiệp nói chuyện phiếm, cũng thích nói chuyện nửa chừng như vậy.
Lão gia tử nhẹ nhàng lườm đối phương một cái, hỏi: "Có thể nhường chức Trấn Ma Đại Tướng cho ngươi rồi, có đúng hay không?"
"Ty chức không dám!" Liễu Ngọc Tuyền vội vàng ôm quyên, nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu ngài thực sự muốn ủy thác trọng trách này, vậy thì Lâm Giang quận hiện tại, ty chức cũng dám liều mình trấn thủ nó một phen."
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm tướng quân, gần như đã viết rõ ràng ý muốn rời khỏi trên mặt rồi.
Hơn nữa, một vị trí Trấn Ma Đại Tướng nho nhỏ như này, có lẽ không lọt được vào trong mắt đối phương đâu. ...
Trên cái bàn ngoài sân đang bày đầy ắp những món ăn ngon.
Lâm Bạch Vi đưa mắt nhìn mấy món ăn toàn là màu xanh nọ, lại nhìn vê phía thanh niên bên cạnh, nói khẽ: "Ta đi làm hai món ăn cho ngươi nhé?"
"Không cần." Thẩm Nghi lắc đầu.
Dù hắn có là Chu lột da, cũng không đến mức để người khác vừa đi đường đến đây, đã lập tức phải biến thành một nữ tiểu đầu bếp, phục vụ cho mình.
Khương Thu Lan yên tính nhìn qua, chợt phát hiện dường như hai người này còn quen thuộc với nhau hơn những gì nàng từng tưởng tượng.
Nhưng dựa theo những gì được ghi chép trên hồ sơ, rõ ràng hai người bọn họ chỉ ở chung chừng nửa tháng tại Bách Vân huyện, sau đó Lâm sư muội đi đến Hoàng thành, chờ đến lúc nàng ấy trở về, bọn họ cũng chỉ gặp nhau lác đác vài lần mà thôi...
Nàng lập tức lấy ba vò rượu nhỏ từ bên hông ra, chia cho mỗi người một vò.
"Tạ ơn sư tỷ.' Lâm Bạch Vi mím môi nhận lấy vò rượu kia. Thẩm Nghi lại tùy ý đẩy tay nàng ra, sau đó câm đũa gắp một miếng thịt cá lên bình tĩnh nhai nuốt. Lâm Bạch Vi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay, chớp mắt hỏi: "Hả?"
Khương Thu Lan chăm chú nhìn vào khuôn mặt của thanh niên kia, trong mắt lại có thêm vài phần khác thường, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Ta đã đổi rồi."
Nàng chỉ không quá am hiểu chuyện chăm sóc người khác, chứ không phải là thật sự chậm tiêu.
Lần trước ở trong thùng xe, Thẩm Nghi đã nói mình "Cai rồi", bởi vậy nàng lập tức chuẩn bị thêm một ít rượu ngon bình thường ở trong bảo cụ trữ vật, để dành cho những dịp như thế này.
Lâm Bạch Vi thận trọng mở nắp bình rượu ra. Quả nhiên, bên trong không truyền đến mùi vị cay nông không thể chịu đựng kia nữa, mà là mùi rượu thơm nồng.
"Ta có thể uống không?" Lâm Bạch Vi bẽn lẽn đưa mắt nhìn sang bên cạnh, sau khi nhận được cái gật đầu của thanh niên kia, nàng mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ. Dòng rượu ấm áp chảy vào cổ họng.
Trên mặt nàng lập tức có thêm mấy phần ý cười, nhưng rất nhanh ý cười này lại thoáng trở nên cứng ngắc.
Ánh mắt lặng lẽ đảo qua gương mặt sư tỷ và Thẩm Nghi.
Đổi rồi?
Vì sao lại đổi?
Bởi vì Thẩm Nghi mà sư tỷ đặc biệt chuẩn bị một loại rượu khác ư?
Lâm Giang quận.
Trân Càn Khôn lão gia tử trở vê rồi, mà sau đợt càn quét của hắn, ở nơi đây đã rất khó tìm ra một con yêu ma nào cho ra hình ra dáng.
Thẩm Nghi cũng không có lý do ở lại lâu, dùng xong bữa tối, lại ở một đêm, hắn lập tức có ý nghĩ xuất phát rồi.
"Ngươi định đi đâu?" Lâm Bạch Vi nghe nói gân đây trong quận đã xảy ra chuyện, đột nhiên có chút mong đợi nhìn sang: "Thật ra ta rất am hiểu chuyện tìm yêu."
Ngưng Đan cảnh nàng không dùng được, nhưng hình như cả Ngọc Dịch cảnh Thẩm Nghi cũng không buông tha.
Đúng lúc này, Khương Thu Lan lại câm một phong thư đi vào trong phòng: "Tổng binh bảo chúng ta trở vê, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng." Tổng binh, có chuyện quan trọng?
Thẩm Nghi hơi ngước mắt nhìn lên, có vẻ như hắn đã đoán được một chút rồi.
Lần trước, hắn không công đưa ra khí huyết của tiểu Yêu Vương để bọn họ chuyển nó tới tay Võ Miếu, đến hôm nay trải qua nhiều ngày như vậy, kết quả cũng nên có rồi.
"Chắc không phải chuyện xấu." Khương Thu Lan đã xem qua nội dung lá thư kia một lân, chợt nhận thấy giọng điệu bên trong những hàng chữ kia đều lộ ra một chút ôn hòa, trong khi vị Võ Tiên đang tọa trấn Thanh Châu nọ lại rất ít khi biểu hiện ra thái độ như vậy.
Lâm Bạch Vi không hiểu hai người này đang nói chuyện gì, nhưng cũng biết đây tuyệt đối là chuyện mình không thể tham dự vào được, mới yên lặng ngôi ở bên cạnh lắng nghe.
"Đi thôi." Thẩm Nghi đứng lên, khẽ gật đầu với tiểu cô nương kia.
Vừa lúc hắn cũng muốn tìm Tổng binh thương lượng chút chuyện, mấy ngày nay ngày nào cũng giao tiếp với đám tiểu yêu, khiến cho Thẩm Nghi vốn đã quen nhận được thu hoạch lớn cảm thấy có chút không thích ứng nổi.
Cũng là một quyên nện xuống, nhưng đánh một con có thể thu hoạch cả ngàn năm thọ nguyên của yêu ma, vậy mà đánh một con khác chỉ có thu được mấy chục năm ít ỎI.
Nếu Khiếu Nguyệt Yêu Vương có thể tạo thành mối uy hiếp Tổng binh luôn luôn duy trì cảnh giác, vậy thì Tổng binh rời khỏi Thanh Châu, hẳn là Khiếu Nguyệt cũng có chút phản ứng mới đúng.
Nếu đối phương nguyện ý ra ngoài mạo hiểm...
Ở thời điểm hiện tại, Đạo Anh của hắn chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạp nát nội đan rồi, đang cần gấp yêu đan bồi bổ.
Dù với thực lực hiện tại của hắn chưa chắc đã giết được Khiếu Nguyệt, nhưng đám yêu ma Bão Đan dưới trướng nó lại khiến Thẩm Nghi trông mà thèm thuồng.
"Ừm”" Lâm Bạch Vi cũng đứng dậy, không hỏi nhiều, chỉ tiễn đối phương đi ra bên ngoài phủ đệ.
Nàng chạy theo Trần gia gia từ một nơi thật xa đến Lâm Giang quận này, chỉ vẻn vẹn ăn được một bữa cơm, nói chuyện phiếm vài câu, lại phải đứng lặng tại chỗ nhìn Thẩm Nghi rời đi rồi.
Nhưng nàng lại không hề tỏ ra mất mát. Thẩm Nghi có chuyện quan trọng hơn phải làm, mà nàng cũng phải làm tốt chuyện của mình.