Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Thiên Yêu Quật Tìm Đến!

Chương 359: Thiên Yêu Quật Tìm Đến! Chương 359: Thiên Yêu Quật Tìm Đến!Chương 359: Thiên Yêu Quật Tìm Đến!

Trân Càn Khôn dứt khoát cho Khương Thu Lan mượn thú cưỡi.

Với tình huống hiện tại của Lâm Giang quận, lão gia tử có cảm giác mình đã không cần dùng đến con tuấn mã này nữa rồi.

Đứng tại chỗ nhìn hai người kia nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt, lão bình thản thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Bạch Vi: "Yên tâm, lần sau gặp hắn, ta sẽ thông báo cho ngươi.....

Động phủ của Yêu Vương, bên ngoài Thanh Châu.

Hai nha đầu mặc áo trắng đứng yên ở bên ngoài, một người ôm kiếm, một người nâng dù. Khuôn mặt ai nấy đều là trắng nõn ngoan hiền, nhưng biểu cảm thờ ơ, trong giọng nói cũng không hề bộc lộ cảm xúc: "Yêu Vương nơi đây ở đâu?”

Trong động phủ, mười hai vị Yêu Quân đều đứng dậy đi ra đón chào.

Tượng yêu đi tuốt đàng trước, cung kính chắp tay hỏi: "Xin hỏi là vị Thần tiên vùng nào tới chơi?"

Nha hoàn ôm kiếm lạnh nhạt nhìn lại: "Thiên Yêu quật, Hóa Huyết Yêu Hoàng."

Nghe vậy, thân thể hùng tráng của tượng yêu lập tức cứng đờ tại chỗ, sau lưng có mồ hôi lạnh chảy ra, trong lòng càng kêu khổ không ngừng.

Người của Đại Càn triều làm ăn kiểu gì vậy? Thật sự để một con Yêu Hoàng nghênh ngang tiến vào nơi đây ư?

Thu hết vẻ mặt của bầy yêu vào mắt, nha hoàn ôm kiếm cười lạnh một tiếng, nói: "Mau bảo Yêu Vương của các ngươi ra đây."

"Yêu Vương... Yêu Vương không có mặt bên trong động phủ."

Bầy yêu liếc mắt nhìn nhau, rồi không đứa nào bảo đứa nào, đều nhích người tránh ra để lộ cái động phủ trống rỗng phía sau, nói: "Hai vị đừng vội, chúng ta sẽ đi bẩm báo với Yêu Vương ngay.'

Bẩm báo cái rắm! Từ sau khi cẩu yêu rời đi, Khiếu Nguyệt Yêu Vương đã không trở về động phủ, có trời mới biết nó đi nơi nào rồi.

Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, lại lập tức quay người đưa mắt nhìn về nơi xa.

Chỉ thấy ngay phía trước dòng suối xa xa kia, lại có một người khoác áo choàng màu đen, chậm rãi kéo mũ trùm xuống, để lộ ra một khuôn mặt phong vận mười phần, với mái tóc đen quấn lại thành búi tóc, xinh đẹp hoa mỹ, mặt mày như vẽ, môi đỏ mím chặt, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.

Dáng người bên dưới chiếc áo choàng cực kỳ thướt tha đầy đặn, với những đường cong mê đắm, kiều diễm mà đầy đặn.

Nếu không phải trên mái tóc của nàng có hai cái sừng nho nhỏ, thực sự nhìn không ra nàng là yêu ma.

Đôi mắt hẹp dài kia có chút ửng đỏ, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng ấy lại nhiều thêm vài phần bi thương: "Ta mặc kệ nó đang ở nơi nào, trong vòng hai canh giờ, nếu nó không xuất hiện ở Thanh Châu này, ta muốn mạng của nó."

Mãi cho đến khi nàng này bỏ chiếc mũ trùm kia xuống, đám Yêu Quân bên trong mới đột nhiên cảm giác được khí tức của nàng.

Lại là một vị Yêu Vương, mà khí thế còn hùng hồn hơn cả Khiếu Nguyệt Yêu Vương của bọn chúng.

Keng keng keng keng keng keng —— Nha hoàn phía trước lập tức rút nửa đoạn thân kiếm ra, ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn lướt qua đám Yêu Quân trong động phủ.

Một đám tiểu yêu nông thôn không biết trời cao đất rộng, cũng dám nhìn thẳng vào phu nhân?

"Chúng ta hiểu rõ!" Bầy yêu vội vàng khom người, dù lòng ngứa ngáy đến cực điểm, cũng không dám nhìn nhiều thêm một chút.

Nữ nhân kia nhắm mắt lại, rồi lập tức chùm cái mũ kia lên.

Phu quân của nàng và một đám thuộc hạ đều bị tên chết tiệt của Ngô Đồng sơn kia cuốn lấy, nàng đành phải một mình đi đến Đại Càn, mạo hiểm thật lớn.

Một khi khuôn mặt này bị nhận ra, không biết có bao nhiêu người đang muốn cầm tin tức của nàng đến tiên môn lĩnh thưởng.

Nhưng sao lại không đến được?

Đó là nhi tử duy nhất của nàng mài

Chỉ có lấy đi tính mạng của một châu mới có thể giải được mối hận trong lòng này.

Tốc chiến tốc thắng!

Nữ nhân thoáng cất bước, thân hình chợt biến mất tại chỗ. Hai nha hoàn kia cũng đi theo.

"Biết đi đâu để tìm người đây?"

Bầy yêu đưa mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, đột nhiên một con sói già mới không nhanh không chậm từ đẳng xa đi đến.

Khiếu Nguyệt Yêu Vương chắp hai tay sau lưng, cảm nhận được luồng tinh huyết lúc trước mình đưa đi đã hoàn toàn không còn động tĩnh, mới hơi cảm thán chép miệng nói: "Thật là độc ác."

Nó còn nghĩ lão cẩu kia thực lực không tệ, lại ngu ngốc để cho mình chôn xuống một sợi tỉnh huyết bên trong cơ thể, khống chế tâm thần, chờ sau khi giải quyết việc này, lại mời chào đối phương tới làm tiên phong cũng không tệ, ai ngờ đối phương lại cứ như vậy mà chất đi rồi?

Đến đây, trên mặt Khiếu Nguyệt Yêu Vương lại thoáng hiện lên ý cười.

Vốn dĩ nó luôn bị con tiểu Yêu Vương kia nắm lấy cái chân đau (bắt được nhược điểm), ỷ vào hiện giờ nó đang cần đối phương, cứ liên tục dùng tính mạng thủ hạ của nó đi chơi trò xiếc công bằng đơn đấu gì đó kia, thậm chí thằng nhóc ấy cứ há miệng ngậm miệng là phun ra một câu lão già kia, đúng là thứ láo xược.

Hơn nữa, kể cả khi đôi bên hợp tác, chiếm được Thanh Châu, thì dựa vào loại thủ đoạn quỷ dị nuốt sinh linh hóa thành ma huyết kia của đối phương, đừng nói là thịt, chỉ Sợ ngay cả nước canh, cũng không chịu chừa lại cho người khác một ngụm đâu.

Chờ sau khi con tiểu Yêu Vương nọ ăn sạch mười hai quận thành, Khiếu Nguyệt Yêu Vương ngờ rằng mảnh đất này chẳng còn phần cho mình nói chuyện nữa đâu.

Đến hiện giờ, cuối cùng nó cũng thoát được thân rồi. Lại còn thành công thiết kế bố cục cho Thiên Yêu quật đối đầu với Trấn Ma ti nữa chứ... Chậc chậc.

Mà với thái độ này của đối phương, đoán chừng nó cũng không nên mơ tới chuyện kết giao hay đặt mối quan hệ làm gì cho nhọc.

Nghĩ đến đây, trong mắt con sói già ấy lại nhiêu thêm vài phần tham lam.

Cứ ăn Thanh Châu trước, lại ngồi một chỗ chờ xem bọn họ đấu với nhau, tốt nhất là đấu tới lưỡng bại câu thương đi, đến lúc ấy, lại xem tình huống ra sao, nếu có thể, cứ dứt khoát chạy đến, một khi ăn được con Yêu Vương này cùng với Khương Nguyên Hóa kia, chẳng phải là bầu trời rộng lớn mặc cá bơi sao?

Qua thêm hàng trăm hàng ngàn năm nữa, Khiếu Nguyệt Yêu Vương sẽ đổi thành Yêu Hoàng, Thiên Yêu quật cũng phải cung kính mời nó đi vào.

"Các ngươi tự chuẩn bị một chút, đợi đến khi Thanh Châu loạn lên, lại nhân cơ hội giết vào." Khiếu Nguyệt Yêu Vương lười nhác khoát khoát tay, trong đôi mắt xẹt qua một tia châm biếm.

Muốn mạng của bản vương ư? Hừ, thê tử của bản vương chết mà ngay cả mí mắt ta cũng không thèm nháy lấy một cái, ngươi chỉ chết một đứa nhi tử mà tâm đã loạn thành như vậy rồi, ngươi xứng sao? Nó khẽ lắc lắc đầu, sau đó không nhanh không chậm đi về phía Thanh Châu.
Bình Luận (0)
Comment