Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Bảo Trọng!

Chương 360: Bảo Trọng! Chương 360: Bảo Trọng!Chương 360: Bảo Trọng!

Phủ Tổng binh Thanh Châu thành.

Trải qua một thoáng nghỉ ngơi ngắn ngủi, A Thiên lại rời khỏi Thanh Châu, đặt chân tiến vào lãnh địa của yêu ma, tiếp tục công việc bà đã làm suốt mấy trăm năm.

Không có tiểu Yêu Vương, nhưng Khiếu Nguyệt vẫn là con Khiếu Nguyệt trước kia. Chỉ có thể nói là áp lực giảm bớt đi một chút, nhưng cũng không có nghĩa là bình an vô sự.

Trong tiểu viện có chút trống rỗng.

Để tránh mọi người thương lượng công việc không tiện, Phương Hằng đã sớm đưa tổ mẫu đến nơi khác rồi.

Du Long Đào còn chưa trở về.

Khương Nguyên Hóa cần thay ông ấy trông nom Đình Dương quận, vì vậy vẫn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn đá dưới gốc cây đại thụ kia, bên cạnh chỉ có một mình Bạch Tử Minh chờ đợi.

Nhìn thấy Khương sư tỷ và Thẩm đại nhân đi tới, phản ứng đầu tiên của Bạch Tử Minh là cung kính hành lễ, sau đó mới bấm chỉ quyết nhắc nhở sư phụ.

Không để cho hai người bọn họ đợi lâu, một thanh bảo kiếm đã xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng quay trở về.

"Tới rồi?" Khương Nguyên Hóa mở mắt ra.

Tốc độ như vậy? Thẩm Nghi nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc. Không hổ là Võ Tiên Âm Thần xuất khiếu, đối phương và thân thể phàm thai, tuyệt đối là hai tồn tại ở cấp bậc khác nhau.

Dù Tiêu Dao Thừa Phong Quyết của hắn đạt đến trình độ viên mãn...

Ngay cả khi hắn toàn lực rót khí tức vào bảo cụ mây đỏ, thì trên phương diện tốc độ cũng tuyệt đối không bằng được Âm Thần.

Cũng chỉ có hiệu suất đi đường như vậy, mới có thể được xưng là người che chở cho cả một châu.

"Gọi các ngươi trở về, chủ yếu là muốn nói một chút chuyện có liên quan tới tiểu Yêu Vương bên kia. Đúng là bối cảnh của nó rất mạnh, cũng may vận khí của chúng ta không tệ lắm." Khương Nguyên Hóa lập tức lấy miếng bạch ngọc kia ra, trên mặt có thêm một nụ cười thản nhiên, nói: "Đừng trách ta nói nhiều, người già luôn có chút lải nhải. Mặc dù Hóa Huyết Yêu Hoàng đã bị chân nhân của Ngô Đồng sơn cuốn lấy, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là Yêu Hoàng một phương, khả năng đối phương giết được nó không lớn. Bởi vậy, nếu không cần thiết, thì trong khoảng thời gian này, các ngươi đừng rời khỏi phạm vi Đại Càn."

Ở trong Đại Càn, bọn họ còn có thể dựa vào mối quan hệ đồng minh trên danh nghĩa kia để chấn nhiếp đám yêu ma bên ngoài một chút.

Một khi đi ra ngoài, người của tiên môn sẽ không quản nhiều như vậy.

Dặn dò xong mọi chuyện, Khương Nguyên Hóa lại rơi vào trâm mặc hôi lâu.

Thẩm Nghi đưa mắt nhìn qua nơi khác, nếu chỉ đơn giản là nói chuyện này thì đối phương hoàn toàn không cần phải gửi thư gọi người trở về.

Có mỗi hai câu ngắn gọn, chẳng lẽ không viết được trong thư sao?

Quả nhiên, Khương Nguyên Hóa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía cô nương lạnh lùng kia: "Ngươi định rời đi sao?"

"Sau khi đột phá Hỗn Nguyên." Khương Thu Lan khoanh tay đứng lặng tại chỗ, mấy hơi thở sau mới bỏ thêm một câu: "Giết Khiếu Nguyệt Yêu Vương trước."

Nghe vậy, Khương Nguyên Hóa thoáng ngây người trong chớp mắt, rồi chậm rãi đứng lên, cất giọng nói hơi khàn khàn: "Đa tạ."

Nếu nói giết Tiểu Yêu Vương là ước định hai người đã sớm đạt thành từ trước, thì chém giết Khiếu Nguyệt Yêu Vương chính là thứ nằm bên ngoài ước định.

Hiển nhiên, cô nương được ông ta tự tay nuôi lớn này cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, càng không phải là người vô trách nhiệm...

Ý niệm tới đây, Khương Nguyên Hóa lại bật cười tự giễu, người ta vốn không phải loại người này, là tự tay ông ta làm cho mọi chuyện trở thành như vậy.

Rất nhanh, ông ta đã thu lại vẻ mặt, nghiêm túc chắp tay nói: "Con đường tu hành gập ghềnh, nhiều trắc trở, hung hiểm vạn phần, chúc ngươi tiền đô như gấm, bảo trọng.

Khương Thu Lan hơi ngước mắt nhìn lên rồi khẽ gật đầu nói: "Bảo trọng.

Bạch Tử Minh với sắc mặt đầy rẫy phức tạp đang đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ thâm. Sư tỷ vốn chưa định rời đi ngay lập tức, cho nên cái gọi là nói lời từ biệt này, trên thực tế chính là cởi bỏ mối quan hệ giữa hai bên.

Ước định lúc trước đã hoàn thành, từ nay về sau, đối phương cũng không còn là đệ tử của Tổng binh nữa. Sư phụ nói gần nói xa như vậy, kỳ thực, người đã coi sư tỷ trở thành tu sĩ cùng cảnh giới với mình rồi.

Răng rắc —— Thẩm Nghi lại nghe thấy một tiếng vỡ vụn như có như không truyền ra.

"Hắn là ta không thể đi theo ngươi được nữa rồi." Khương Thu Lan nghiêng mắt trầm ấm nói.

"Ta có thể hiểu được." Thẩm Nghi gật gật đầu, vốn dĩ là như vậy.

Hiện giờ hắn cũng không hâm mộ đối phương nữa, dù sao nữ nhân này cũng chỉ có một cái Đạo Anh, mà trong khí hải của hắn lại có đến hai cái, muốn xuất ra cái nào, chỉ cần nghĩ một cái là có thể xuất ra ngay.

Khương Nguyên Hóa im lặng đưa mắt nhìn hai người bọn họ.

Đoán chừng một trong những nguyên nhân khiến thân thể ông ta vẫn còn lành lạnh, trên người không có thêm mấy lỗ thủng, chính là vị Thẩm tướng quân trước mặt này.

Hắn đã khiến nha đầu lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, dường như Khương Nguyên Hóa lại cảm ứng được điều gì.

Mí mắt ông ta đột nhiên giật giật hai cái, lập tức trâm mặc ngồi xuống, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Chỉ nghe "Vù” một tiếng, thanh trường kiếm trên bàn mang theo sát khí nông đậm, đã bay thẳng về phía chân trời rồi!

Sắc mặt Bạch Tử Minh lập tức thay đổi. Những năm này, gã vẫn một mực canh giữ bên cạnh sư phụ, nhưng đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy tình huống người khẩn trương tế ra Âm Thần như thế.

Khương Thu Lan cũng nhíu chặt lông mày.

Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bên cạnh có một mảnh mây đỏ nhanh như cắt bay lên không trung, bên ngoài có một luồng yêu khí ngập trời bao bọc lấy nó, cấp tốc đuổi theo thanh trường kiếm kia rồi!...

Biên giới Dương An quận, Thanh Châu.

Lão lang mặc giáp chậm rãi bước vào huyện thành, nó dùng đôi mắt hơi có vẻ hồi ức nhìn dân chúng đang bận rộn chung quanh.

Sau khi nhìn rõ con quái vật đầu sói thân người này, hai tên sai dịch đang cầm đao đứng canh, thoáng sửng sốt trong nháy mắt, dường như bọn họ còn chưa từng gặp phải một con yêu ma nghênh ngang đến vậy. Nó chẳng những không thèm che giấu tung tích tiến vào nơi đây, còn nhàn nhã đứng lặng tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment