Chương 361: Yêu Ma Đột Kích!
Chương 361: Yêu Ma Đột Kích!Chương 361: Yêu Ma Đột Kích!
Ngay sau đó, hai người cùng kêu lên: "Yêu ma đột kích! Mau đi thông báo cho nha môn"
Như nghe thấy âm thanh của bọn họ, một thanh bảo kiếm trong không trung tựa như sao băng lập tức xẹt qua khung trời, gợn lên kiếm ý vô tận, giống hệt một con sông ánh sáng lập tức lao nhanh tới!
Thanh thế to lớn lại có thể thu gọn đến mức khí tức không tràn một chút nào ra bên ngoài.
Trong mắt con sói già kia, ngay cả luông sương trắng đầy trời kia cũng trở nên sôi trào mãnh liệt.
Đó là hương hỏa nguyện lực của Thanh Châu. Mà giờ phút này, bọn chúng đều bay hết lên trời, bầu bạn bên cạnh thanh kiếm kia, cùng nhau xông lên, như một cơn cuồng long quét sạch hết thảy mọi trở ngại trước mắt!
Trên mặt Khiếu Nguyệt Yêu Vương lóe lên một mảnh hung ác.
Chính thanh kiếm này đã ngăn cản nó suốt mấy năm nay.
Kengl
Nó hơi khom người xuống, trong móng vuốt chợt có thêm một thanh yển nguyệt đao [1], rồi vung đao tới, vừa hung ác vừa chuẩn xác chém mạnh xuống thân kiếm kia.
[1] : Yển nguyệt đao là thanh đao cán dài giống của Quan Vũ.
Không thấy sóng khí xông lên trời, cũng không thấy huyện thành sụp đổ, hai người bọn họ chiến đấu với nhau lại giống như hai tên võ phu giang hồ bình thường, chỉ dùng đao kiếm va chạm, ngoại trừ phát ra một tiếng vang thanh thúy thì không còn gì khác lạ cả.
Chỉ có bản thân hai người mới biết được, bên trong hai thanh đao kiếm kia đang ẩn chứa khí tức khủng bố đến mức nào.
"Ngươi nói xem, sao ngươi vẫn nhỏ mọn như vậy?" Khiếu Nguyệt Yêu Vương cứng rắn tiếp được một kiếm này, sau đó nhe răng nanh, bật ra tiếng cười gẳn đầy độc ác.
Đối diện nó là Âm Thần hư vô đang dùng một tay cầm kiếm, đứng lơ lửng ngay giữa không trung, sau lưng là hương hỏa nguyện lực đã ngưng tụ như thực chất, giống hệt một đám mây trắng tụ tập lại cùng nhau, biến bốn phía xung quanh thành một vùng Tiên cảnh.
"Ngươi muốn chết phải không?" Trong mắt Khương Nguyên Hóa lóe lên hàn ý lạnh lẽo, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.
Ở bên ngoài Thanh Châu là địa bàn của Khiếu Nguyệt. Nhưng nơi này là Thanh Châu, là Thanh Châu của Khương Nguyên Hóa ta.
Một bàn tay khác của Khiếu Nguyệt Yêu Vương vừa vung lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông khô trên đỉnh đầu: "Đương nhiên là không phải rồi, ta chỉ muốn ngăn chặn ngươi một lát, để đám thủ hạ của bản vương có thể thoải mái đùa giỡn một chuyến ở Thanh Châu này mà thôi... Đừng trông cậy vào mấy tên đại tướng của ngươi, chỉ tính riêng Dương An quận, bản vương đã bố trí đến ba tên thủ hạ rồi."
Trên mặt Khương Nguyên Hóa lóe lên một nụ cười đầy dữ tợn.
Lấy tốc độ của Âm Thần, mà đối phương dám để đám Yêu Quân Bão Đan cảnh hội tụ tập lại cùng một chỗ ư? Cứ xem đi, chúng nó đến bao nhiêu, ông ta có thể giết bấy nhiêu, sau khi giết xong còn có thể trở về tiếp tục ngăn cản con lang yêu này.
"Ngươi nhìn ngươi xem." Khiếu Nguyệt Yêu Vương lại vung đao lên ngăn cản thanh trường kiếm của đối phương chém tới: "Đã nói rồi, bản vương chỉ tới đây đùa giỡn một chuyến, sao ngươi nghe không hiểu lời nói của người ta vậy?"
Lời còn chưa dứt, bàn tay vốn đang vững vàng câm trường kiếm của Khương Nguyên Hóa lại bỗng nhiên rung lên.
Âm Thần vốn đã hư vô, đột nhiên trở nên nhạt nhòa như lục bình không rễ.
Mũi kiếm từ từ rơi xuống.
Trên mặt Âm Thần có thêm vài phần mờ mịt, ông ta nhìn con lang yêu trước mắt, lại quay đầu nhìn về phía xa hơn.
"Chậc." Khiếu Nguyệt Yêu Vương lắc đầu hỏi: "Hình như Thanh Châu thành của ngươi sắp không còn nữa rồi?"...
Âm Thần mất đi thân thể cũng tương đương với cô hồn dã quỷ. Không còn chỗ nương thân, chỉ có thể chậm rãi chờ đến lúc tiêu vong.
Đương nhiên, cũng có phương hướng để giải quyết chuyện này, đó là đột phá Hóa Thần cảnh, ngưng tụ hương hỏa thành Kim Thân Pháp Tướng, lấy nó làm vật thay thế cho thân thể.
Nhưng thật rõ ràng, Khương Nguyên Hóa mất đi Thanh Châu cũng coi như đã mất đi vốn liếng này rồi.
Vì vậy, ông ta đã không còn đường lui nữa. "Đi liều mạng đi." Khiếu Nguyệt Yêu Vương cười nghiên ngẫm một tiếng, sau đó chậm rãi rời khỏi huyện thành.
Đánh nhau nhiều năm như vậy, nó hiểu rất rõ tính cách của người trước mặt, dù nó có phách lối đến mức nào thì trong lòng của đối phương cũng chỉ nghĩ cách làm sao để phòng thủ được Thanh Châu thôi.
So với việc từ bỏ mấy tòa huyện thành vùng biên giới, thì đương nhiên Thanh Châu thành có thể tôn tại càng quan trọng hơn nhiều.
Bởi vậy, nó từng bước từng bước chọc giận đối phương chỉ đơn giản là khiến cho Khương Nguyên Hóa chờ đợi, đợi cho đến khi ông ta có thể hoàn toàn buông tay buông chân đánh một trận, lòng càng sốt ruột, chiến càng hung ác!
Lang Vương giẫm lên biên giới Thanh Châu, thổi một hơi vào cái còi trên tay, lại lập tức cười nói: "Nếu ngươi trở về nhanh, nói không chừng còn có thể bảo vệ được một bộ phận."
Tiếng còi bén nhọn vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng giờ phút này, ba luông yêu lực ngập trời vốn nên xuất hiện, lại không hề có lấy một chút động tĩnh gì.
Khương Nguyên Hóa trầm mặc nhìn con Lang Vương trước mặt, lại nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương nhíu mày, nó không cam lòng, lại thổi thêm một tiếng còi nữal
Bên ngoài Thanh Châu.
Ba con yêu ma lấy tượng yêu cầm đầu, đang cầm binh khí trên tay, đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ hiệu lệnh xuất phát. Sau khi nghe được tiếng còi, khóe miệng chúng nó lập tức nhếch lên, để lộ ra một nụ cười ác độc.
Tượng yêu là con nôn nóng nhất, lập tức giậm chân xông lên, thân thể hùng tráng đột ngột nhảy tới, trực tiếp vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, hai con còn lại cũng tính toán sẽ theo sát phía sau.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ cực lớn nặng nề vang lên bên tail
Tượng yêu bị một luồng lực lượng cực lớn hung hăng đánh trở về, trực tiếp đập gấy nửa cái vách núi.
Hai con Yêu Quân Bão Đan cảnh còn lại chỉ thoáng ngây người trong nháy mắt, đột nhiên lại phát hiện một đám mây đỏ vừa xuất hiện ngay trước mặt mình. Mảnh sương đỏ đang phun trào mãnh liệt kia lại nhanh chóng tan đi, để lộ ra một bóng người cao lớn vừa hạ xuống từ giữa không trung, trên người mặc một bộ y phục màu đen gọn gàng sạch sẽ, ống tay áo bồng bềnh.