Chương 368: Con Yêu Ma Này Là Thẩm Đại Nhân!!!
Chương 368: Con Yêu Ma Này Là Thẩm Đại Nhân!!!Chương 368: Con Yêu Ma Này Là Thẩm Đại Nhân!!!
Chỉ thấy Khương Thu Lan dùng chưởng làm đao, đột nhiên xẹt qua cổ Thanh Hoa phu nhân, để lại một lỗ thủng thật sâu trên cần cổ nhẫn nhụi kia, lập tức có huyết tương tuôn ra ồ ồ, lại bị hàn ý đóng băng hết.
Âm|
Gần như cùng thời điểm ấy, bàn tay của Thanh Hoa phu nhân cũng ấn xuống ngực nàng, để lại một vết rạn bất thình lình xuất hiện phía trên Đạo Anh của Khương Thu Lan.
"Ta là yêu đó." Thanh Hoa phu nhân lạnh lùng nhìn nàng rơi xuống dưới, lại đưa tay che miệng vết thương trên cổ.
Đối với người bình thường, đây là thương thế trí mạng, nhưng đối với Yêu Vương mạnh mẽ như nàng ta, vết thương này quá nhỏ nhặt, không đủ để nàng ta nhíu mày hay rung động lấy một cái.
Trong thoáng chốc này, rốt cuộc luồng kiếm quang bên kia cũng xé rách cây dù màu xanh nọ, nan dù nổ tung, thanh kiếm kia vừa đột phá vòng vây đã đâm thẳng về phía bàn tay đang che cổ của Thanh Hoa phu nhân.
Phụt!
Trường kiếm đâm xuyên qua bàn tay ấy, cũng thuận thế xuyên thủng luôn cổ họng của nàng ta.
Khương Nguyên Hóa lộ vẻ mặt dữ tợn, dứt khoát cầm kiếm chém ngang, muốn trực tiếp chém xuống thủ cấp của đối phương.
"Đã nói rồi, ta là yêu mà." Thanh Hoa phu nhân bình thản mà dứt khoát lôi bàn tay mình ra, ở thời điểm hiện tại, một nửa bàn tay đã bị cắt đứt. Sau đó, nàng ta cầm chặt lấy thanh trường kiếm kia, khiến cho nó không thể nhúc nhích được.
Lúc trước, nàng ta dùng một tay cầm kiếm, một tay cầm ô, nhưng điều đó lại không có nghĩa nàng ta là tu sĩ.
Khi mất đi hết thảy những thứ vũ khí này, yêu thân cường đại mới là chỗ dựa lớn nhất của Thanh Hoa phu nhân.
Mà giờ phút này, Âm Thần của Khương Nguyên Hóa đã xuất hiện cảm giác phiêu hốt nghiêm trọng, hương hỏa nguyện lực đầy trời cũng đã bắt đầu nhạt dần.
Thanh Hoa Yêu Vương của Thiên Yêu Quật và Khiếu Nguyệt Yêu Vương nơi đây, dù có cùng một cách xưng hô, nhưng lại hoàn toàn không cùng một cấp độ. Nàng ta chỉ hời hợt nâng tay lên, nhưng lại có thể đánh nát một tia may mắn cuối cùng trong lòng tất cả mọi người ở Thanh Châu thành.
Huống chỉ lúc này, đám mây đỏ sậm trên trời lại một lần nữa trở nên nông đậm hơn rất nhiều.
Bên cạnh màn trời màu đỏ sậm ấy, có cảm giác mảng màu đỏ thắm càng thêm hung sát kia chính là một cơn sóng biển kinh người đang thổi quét đến. Nó che khuất bầu trời, khiến cả tòa Thanh Châu thành trực tiếp rơi vào nỗi sợ hãi câm lặng.
Khương Thu Lan rơi xuống giữa không trung, cuối cùng cũng ổn định được thân hình. Mảnh sương trắng trên người nàng đã bắt đầu có xu hướng tràn ra ngoài, càng ngày càng thêm mãnh liệt, đây là dấu hiệu cho thấy Đạo Anh đang bắt đầu tán loạn.
Bên trong hai tròng mắt vốn rất bình tĩnh của nàng, lại ẩn chứa vài phần hốt hoảng. Nàng cố gắng đứng thẳng người, trong tầm mắt chỉ còn lại một bóng người khoác áo choàng màu đen trên không trung. Tia sáng lạnh lẽo lại lóe lên giữa lòng bàn tay, nàng muốn xông lên chém giết thêm một lần nữa.
Đúng lúc này, lại có một bàn tay nắm lấy gáy nàng: "Qua một bên đứng đi."
Bên tai truyên đến âm thanh quen thuộc mà lạnh nhạt, Khương Thu Lan còn chưa kịp quay đầu, đã bị người ấy nhẹ nhàng ném xuống.
Trong tâm mắt đã trở nên mơ hồ của nàng, ngoại trừ bóng dáng của Thanh Hoa phu nhân, lại có thêm một tấm lưng gây yếu nữa, người ấy cũng mặc y phục màu đen, cả người cũng được một đám mây màu đỏ sậm bao vây lấy.
Chân trời biến sắc.
Ngay trong khoảnh khắc mảnh yêu vân màu đỏ sậm kia thổi quét đến, tấm màn màu đỏ tươi trước mặt lập tức bị nó nuốt sạch.
Thanh niên kia đạp lên Tinh Sát Ác Vân (đám mây tà ác tanh máu), bên hông đeo vỏ đao có khảm hoa văn màu vàng kim, chiếc áo đen nhuốm máu tung bay phần phật, tựa như một vị Hung Thần.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả tòa thành trì đều ngưng đọng lại.
Vô số giang hồ võ phu trơ mắt nhìn hy vọng cuối cùng bị người ta tiện tay hất xuống, ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Bàn tay Khương Nguyên Hóa vốn đang nắm chặt chuôi kiếm lại bỗng nhiên có chút thoát lực. Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng người nơi xa.
Lẽ ra lúc này, đối phương đang phải ngăn cản Khiếu Nguyệt Yêu Vương mới đúng, rõ ràng ông ta vừa mới xuất hiện ở nơi này được một lát thôi... Ở thời điểm đôi mắt Âm Thần chú ý tới những vệt máu đỏ tươi trên bộ y phục của Thẩm Nghi, con ngươi thoáng co rút lại, bỗng nhiên lại sinh ra một loại ý niệm khó có thể tin nổi.
Tại cánh cửa bên ngoài phủ đệ Lý gia, mọi người đều đứng chết lặng tại chỗ, bao gồm cả lão tổ nhà bọn họ.
Một con hung yêu đã đủ làm người ta sợ hãi, vậy mà giờ phút này, lại có đến hai con?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gào thét như kẻ ngốc của đại thiếu gia nhà mình: "Là Thẩm đại nhân! Con yêu ma này là Thẩm đại nhân!"
Bỗng nhiên Lý Mộ Cẩn lại có chút ngây dại, trong lúc nhất thời nàng cũng chưa nghe hiểu ra, rốt cuộc câu nói của đệ đệ nhà mình là kích động hay là sợ hãi.
Thanh Hoa phu nhân nhìn về phía thanh niên tuấn tú kia, trong lúc nhất thời, ngay cả nàng ta cũng không phân biệt được, đối phương là địch hay là bạn.
Nếu là địch, thì mảng yêu lực đầy trời này nên giải thích như thế nào?
Còn nếu là bạn... thì vì sao trên da thịt đối phương lại có một mảnh hào quang màu đỏ? Đó rõ ràng là biểu hiện của Hỗn Nguyên cảnh mà? Còn có ánh mắt hờ hững của hắn nữa, vì sao lại khiến người ta khó chịu như vậy, còn mang đến cho nàng ta một loại cảm giác đã bị đối phương nhìn thấu rồi?
Đương nhiên, vẫn còn một vấn đề làm Thanh Hoa phu nhân cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Vì sao nhi tử của nàng ta lại chọn một nơi như vậy làm lãnh địa của tân vương, một vị Võ Tiên, hai vị Hỗn Nguyên, nơi này cũng chỉ là một châu nhỏ hẻo lánh mà thôi?
Cảm nhận được khí thế cường hãn kia, đây là lần đầu tiên dưới đáy lòng Thanh Hoa phu nhân thoáng xuất hiện một chút do dự.