Chương 369: Con Yêu Ma Này Chịu Đánh Giỏi Thật...
Chương 369: Con Yêu Ma Này Chịu Đánh Giỏi Thật...Chương 369: Con Yêu Ma Này Chịu Đánh Giỏi Thật...
Vào thời khắc này, dưới ánh mắt chăm chú của Thanh Hoa phu nhân, bỗng nhiên trên người Thẩm Nghi lại có thêm một bộ giáp trụ bằng đồng thau đang treo lơ lửng, quấn quanh người hắn, tuyệt đối là uy phong lẫm liệt.
Chỉ thoáng trông thấy tình huống như vậy, trong đôi mắt của Thanh Hoa phu nhân đã xuất hiện thêm vài tia máu.
Nếu nói đám mây đỏ kia còn không tính là đặc biệt, rất nhiều Yêu Vương đều sẽ chuẩn bị một món bảo cụ tương tự, thì bộ giáp trụ này lại chính là thứ nàng ta tự mình đi đổi lấy từ trong tay Yêu Vương khác...
Thẩm Nghi liếc nhìn chiếc ô rách và cái cán bị đứt rơi bên cạnh đối phương.
Từ khi xuyên qua đến giờ, hắn vẫn được trải nghiệm loại cảm giác tận tình để lộ cho người khác biết nội tình của bản thân. Nghĩ đến đây, hắn lại tiện tay tế ra một chiếc gương đồng. Chiếc gương ấy đón gió mà bành trướng lên, rất nhanh đã biến thành trạng thái chói chang như vầng mặt trời treo ở chân trời.
"A...' Thanh Hoa phu nhân lập tức nhắm mắt lại, dung nhan đang độ hoàng kim lại có vẻ hơi sa sút, khóe mắt cũng nhiều thêm một vệt lệ quang.
Đây chính là cái gương trang điểm của nàng ta, đã từng theo nàng ta vô số ngày đêm, giờ phút này, nó lại chiếu rọi về đây, nhưng chỉ còn là một vâng hào quang mờ nhạt.
Không giết kẻ này, mối hận trong lòng vĩnh viễn khó tiêu!
"Ta muốn —— " Thẩm Nghi nắm lấy búi tóc lộng lẫy của Thanh Hoa phu nhân, trực tiếp tung một cú đấm hung ác vào gò má đối thủi
Đánh nhau còn nhắm mắt, thật sự cho rằng ta đang hát tuồng với ngươi ư?
Cái cằm của Thanh Hoa phu nhân đột ngột bị đánh nứt, bởi một đòn kia, ngoại trừ Thôn Thiên Đạo Anh toàn lực gia trì, còn có Tiên Yêu Cửu Thuế dung hợp lại, trở thành thân thể Hỗn Nguyên đã trải qua tôi luyện, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét của chín con Tiên Yêu!
Bởi vì ở rất gân người, nên quầng sáng nhạt nhòa do chiếc gương đồng kia tản ra, chỉ có thể làm chậm lại động tác của Thanh Hoa phu nhân, mà không thể bộc phát ra cột sáng mãnh liệt như trước được.
Tiệt Mạch Cầm Long! Thẩm Nghi có quyền pháp mang theo sức mạnh phá núi dời sông, cũng có tiên thối giống như Ác Long bái vĩ.
Chỉ trong nháy mắt, chiêu thức của hắn đã đánh thẳng vào mạch chính trên người Thanh Hoa phu nhân.
Cơn đau nhức còn chưa hết, cả người đã cảm thấy tê liệt, lại thêm sự hạn chế đến từ bảo cụ gương đồng, bởi vậy, dù nàng ta đã biết rõ mình phải làm thế nào để ngăn cản một chiêu này, nhưng động tác vẫn chậm một bước.
"Tiệt Mạch Câm Long?" Khương Nguyên Hóa đang cầm bảo kiếm, muốn nhân cơ hội này đi đánh lén yêu ma, nhưng vừa mới có động tác đã bị ánh mắt tùy ý liếc tới của thanh niên kia nhắc nhở.
Ông ta ngạc nhiên đứng nhìn, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc.
Là người trực tiếp sáng tạo ra quyển võ học này, ông ta thật sự không ngờ nó còn có tác dụng trên người Yêu Vương...
Nhưng yêu thân cường hãn của đối phương sao có thể bị đánh một cái là phong bế khiếu mạch như bình thường được?
Điều này chỉ có thể chứng minh rằng, nắm đấm của Thẩm Nghi nhìn như tùy ý xuất ra, nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng mà ông ta không thể nào hiểu được.
Vào giờ khắc này, thanh niên kia đang thô bạo trút toàn bộ lực lượng này lên người Thanh Hoa phu nhân.
"Chờ một chút!" Thanh Hoa phu nhân nén giận, nghiến chặt hàm răng, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, hàm răng trắng chỉnh tê ngay ngắn của nàng ta đã bị một quyên này đánh nát.
Phần bụng dưới cũng bị đầu gối thúc vào, liên miên không dứt, phảng phất như muốn chấn vỡ toàn bộ lục phủ ngũ tạng bên trong.
Hai người chiến từ thành Đông chiến tới thành Tây.
Thanh Hoa phu nhân giống như một cái bao tải rách bị Thẩm Nghi đánh nát.
Dường như thân thể bên dưới lớp áo màu đen đã biến thành đỏ sậm của Thẩm Nghi đang ẩn chứa một luồng lực lượng vô cùng vô tận, và không cần biết hắn sử dụng nó như thế nào cũng không tiêu hao hết.
Đạo Anh vừa mới có xu thế suy yếu, chỉ cần tiêu hao một năm thọ nguyên của yêu ma, lại tiêu hóa một viên ma huyết là hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu. "Ực." Lão tổ Lý gia khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Nếu nói lão không thể chen tay vào cuộc chiến vừa rồi giữa hai sư đồ của Tổng binh và con yêu ma kia, thì với cuộc chiến trên bầu trời đang diễn ra trước mắt này, trong lòng lão chỉ có duy nhất một ý tưởng, đó là mau chóng chạy đi, tránh nó thật xa đi, chỉ sợ mình tới gần thêm một chút sẽ bị quyền phong tùy tay mà phát của thanh niên kia chấn vỡ thân thể.
Con yêu ma này chịu đánh giỏi thật...
"Chờ một chút!" Rốt cuộc Thanh Hoa phu nhân cũng bộc phát ra một tiếng gầm thét. Chỉ thấy chiếc áo choàng màu đen trên người nàng ta bay xuống, bộ y phục trên người tả tơi, yêu thể khổng lồ trực tiếp hiển lộ ra trong nháy mắt.
Nàng ta chính là một con hoàng ngưu sừng ngắn, trên người có hoa văn màu đỏ tươi, lại có thêm một đám sương đỏ quấn quanh bốn vó.
Con hoàng ngưu này dài khoảng ba mươi trượng, rõ ràng là bò, nhưng trong miệng đầy răng nanh.
Trên người thanh niên này, vừa có lực đạo khủng bố vừa có tu vi hùng hồn của Hỗn Nguyên Tông Sư, lại có nhục thân bá đạo không thua kém yêu ma, khiến cho nàng ta phải mạo hiểm thật lớn, để lộ ra yêu khu với đặc điểm cực kỳ rõ ràng của mình tới đối kháng.
Thẩm Nghi tiện tay nhận lấy chiếc áo choàng màu đen vừa rơi xuống kia, trực tiếp ném nó vào bảo cụ trữ vật.
Cùng thời điểm ấy, cái móng bò kia nặng nề đạp xuống, hắn lập tức dùng cánh tay nhỏ bé của mình tới ngăn cản.
Chịu ảnh hưởng bởi lực đạo cuồn cuộn đập tới, mảnh giáp tay trên người hắn đã bị đánh bay ra ngoài, thân thể được Tiên Yêu Cửu Thuế gia trì, cuối cùng cũng bị phá vỡ phòng ngự.
Móng bò đạp nát mảnh da thịt trên cánh tay hắn, để lộ ra Đạo Anh màu đỏ tươi bên trong, nhưng ngay cả đầu lông mày Thẩm Nghỉ cũng lười nhíu lại, hông mang của Khổng Tước đã nhanh chóng bao trùm lên miệng vết thương.
Bởi vậy mới phát sinh một tình huống vô cùng quái dị, con hoàng ngưu yêu kia còn chưa kịp thu vó, vết thương trên người hắn đã khép lại như lúc ban đầu rồi.