Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 371 - Chương 371: Mạch Não Khó Hiểu!

Chương 371: Mạch Não Khó Hiểu! Chương 371: Mạch Não Khó Hiểu!Chương 371: Mạch Não Khó Hiểu!

"Ta nói ngươi còn ổn không?" Thẩm Nghi im lặng liếc nàng một cái, sau đó đưa tay túm lấy cổ áo nàng kéo lên, hồng mang nhanh chóng lưu chuyển trên đầu ngón tay.

(Nói một chút về câu thoại này, nguyên văn là X#{TI, câu này có thể hiểu là "Còn ổn không?" cũng có thể hiểu là "Cũng được chứ?",'Có được không?". Thẩm Nghi muốn hỏi Khương Thu Lan là trạng thái của nàng có ổn không, nhưng Khương Thu Lan lại hiểu theo nghĩa 'ta làm cũng được chứ?, mới đáp lại bằng câu 'Thật là lợi hại!)

Khương Thu Lan vô lực kéo kéo ống tay áo của hắn, lại đưa tay mình tới, đặt vào trong lòng bàn tay hắn, mím môi khẽ cười nói: "Cảm ơn."

Hồng mang lưu chuyển, khiến cho thương thế trên người nàng nhanh chóng khép lại, máu thịt trên gương mặt xinh đẹp vừa bị yêu lực cào nát đến mơ hồ, cũng nhanh chóng được bồi đắp, phục hồi.

Khương Nguyên Hóa cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Có lẽ đây là lân đầu tiên vị cô nương đã dùng cả đời để bảo hộ Thanh Châu kia, được hưởng thụ cảm giác có người bảo hộ mình.

Đợi cho đến khi nữ nhân này đã khôi phục lại nguyên trạng, Thẩm Nghi mới buông tay nàng ra.

Hồng mang có thể chữa trị thân thể, nhưng lại không thể sửa chữa Đạo Anh đã vỡ vụn cho nàng.

Dù cả hai người cùng tu Thôn Thiên Đan Phệ Pháp, nhưng Thẩm Nghi lại phát hiện khí tức trên người đối phương rất yếu, gân như chỉ bằng được một nửa của hắn, đoán chừng là lúc đột phá, nàng đã hao phí quá nhiều tu vi bản thân tích góp được rồi.

Nhưng nàng còn trẻ, lại là thiên tài chân chính, hẳn là tình huống này sẽ không mang đến ảnh hưởng quá lớn đâu.

So sánh với nàng, thì vấn đề mà luồng Âm Thần có thể sẽ tán loạn bất cứ lúc nào ở trên trời kia, gặp phải, càng lớn hơn rất nhiều.

Khương Nguyên Hóa chợt phát hiện Thẩm Nghi vừa đưa mắt nhìn mình. Ông ta cũng nghiêm túc buông trường kiếm ra, tuy bản thân đang ở trong trạng thái Âm Thần, nhưng vẫn theo thói quen vén vạt áo lên, lập tức muốn dập đầu bái tạ đối phương ngay trên không trung.

"Khương mỗ thay lê dân của Thanh Châu này tạ ơn Tông Sư đã phù hộ."

"Làm phiền Tổng binh rồi." Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, hắn thực sự không hiểu nổi mạch não của loại người này, rõ ràng đối phương đã sắp mất mạng rồi, không mau nghĩ cách để cứu vãn đi, còn ở chỗ này quan tâm đến ba cái nghi thức xã giao hoa hòe hoa sói ấy?

Nhưng đương nhiên đối phương cũng có chút tác dụng nhất định.

Thẩm Nghi không quen biết quá nhiều người, nhưng ở Thanh Châu thành cũng có mấy người như vậy, nếu để những người này chết, trong lòng hắn sẽ có chút buồn bực, không được thoải mái.

Lần yêu họa này diễn ra trong thời gian không dài, hơn nữa, thiệt hại duy nhất mà nó mang đến chính là nửa tòa nha môn Trấn Ma ti, nhưng động tĩnh do nó gây ra lại cực kỳ kinh khủng, tuyệt đối là to lớn nhất trong ngàn năm qua tại Thanh Châu này.

Một vị Yêu Vương lại lặng yên không một tiếng động tiến vào tòa thành trì được phòng bị sâm nghiêm nhất của Thanh châu, sau đó tận tình bộc lộ sự dữ tợn và đáng sợ của mình đối với toàn bộ đám võ phu giang hồ vốn đã quen với cuộc sống an nhàn ở nơi này.

Đứng trước mối yêu họa này, ngay cả bốn đại tộc có cường giả Ngưng Đan cảnh tọa trấn, cũng giống như người bình thường chỉ có thể đứng yên chờ chất.

Bởi vậy mà bóng người mặc áo đen kia càng khắc thật sâu vào tâm trí của mọi người.

"Khiếu Nguyệt Yêu Vương đã chết rồi?" Khương Nguyên Hóa đi theo sau lưng Thẩm Nghị, rất giống một con quỷ vật âm hồn bất tán.

"Chết rồi." Thẩm Nghi xoa xoa cổ tay nói.

Đây là lần đầu tiên hắn giao chiến với một con yêu ma cứng rắn như vậy, lúc nãy chiến đấu hăng say còn không có cảm giác, nhưng giờ phút này, khi bắt đầu thả lỏng xuống, hắn lại phát hiện toàn thân mình đã mỏi mệt tới cực điểm rồi.

"Ba con Yêu Quân kia cũng chết rồi?" Tổng binh lại đi theo phía sau, tiếp tục dò hỏi.

"Chết rồi." Thẩm Nghi quay đầu lại nhìn ông ta một cái, năm ngón tay lập tức siết chặt lại thành quyên.

Khương Nguyên Hóa dừng bước, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

"Ngươi định làm gì?" Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng, dứt khoát hỏi ra nỗi nghỉ hoặc trong lòng.

"Gì cũng được, ta đang tính đi Võ Miếu xem xem." Trên mặt Khương Nguyên Hóa lập tức xuất hiện nụ cười vui vẻ không che giấu được, yêu ma vốn tồn tại bên trong Thanh Châu đều bị quét sạch cả rồi, cũng có nghĩa là chuyện mà ông ta lo lắng nhất đã được giải quyết triệt để và hoàn toàn không có tai hoạ ngầm.

Nỗi buồn khổ sầu lo vốn tích tụ cả ngàn năm trong lòng đều tiêu tán. Thân thể cũng không còn. Đương nhiên là vị trí Tổng binh này ông ta cũng không làm nổi nữa.

Nhưng trên thực tế, loại chuyện uẩn dưỡng Âm Thần này cũng không khó khăn như vậy, Thanh Châu vẫn còn một vị Trấn Ma đại tướng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi. Chỉ cân có đủ hương hỏa nguyện lực, là rất nhanh Du Long Đào có thể trở thành Tổng binh mới của Thanh Châu.

Về phần vì sao người được chọn lại là Du Long Đào?

Nguyên nhân rất đơn giản thôi, bởi vì dọc theo quãng đường đi đến nơi này, Khương Nguyên Hóa đã hỏi rất nhiều lần rồi, cũng xác định được Thẩm Nghỉ hoàn toàn không có ý định ở lại nơi này, tọa trấn Thanh Châu...

"Vậy mau đi đi." Thẩm Nghi bước vào căn phòng đã được Trấn Ma ti chuẩn bị cho mình, sau đó đóng cửa lại.

Vì sao trước đó hắn không phát hiện ra người này là một kẻ lắm lời nhỉ?

Khương Nguyên Hóa trực tiếp đi xuyên qua cửa phòng, tiếp tục nói: "Dù ngươi không muốn làm Tổng binh, nhưng có thể treo cái danh Tổng binh đời tiếp theo ở lại nơi này, trước khi Du Long Đào đột phá Võ Tiên hay không?”

Không cần phải tọa trấn Thanh Châu, chỉ cần để đám yêu ma bên ngoài biết tòa thành trì này từng nhận được ai phù hộ, như vậy cũng đủ rồi.

Thẩm Nghi ngồi ở mép giường, chậm rãi thở dài, con ngươi dần dần dựng thẳng lên:

Toàn thân Khương Nguyên Hóa run rẩy, ông ta vội vàng lui ra ngoài.

Lúc trước, ông ta đã tận mắt nhìn thấy con hoàng ngưu yêu kia bị chém giết như thế nào.

Hắn lại sở hữu loại thủ đoạn lặng yên không một tiếng động trực tiếp phát ra công kích nhằm vào thần hồn như vậy, còn bá đạo hơn cả Khiếu Nguyệt Yêu Vương lúc trước nữa... mặc dù Âm Thần cứng cỏi hơn thần hồn bình thường rất nhiều, nhưng cũng không dám tùy tiện phớt lờ một thủ đoạn kinh người như thế.
Bình Luận (0)
Comment