Chương 372: Yêu Ma Bản Nguyên!
Chương 372: Yêu Ma Bản Nguyên!Chương 372: Yêu Ma Bản Nguyên!
Sơn mạch cao ngất vờn quanh, từng mảng cỏ xanh khẽ đung đưa theo gió nhẹ.
Bị Khương Nguyên Hóa quấy rây một lần, Thẩm Nghi dứt khoát cưỡi mây rời khỏi thành trì, đi tới một chốn rừng núi hoang vắng ở Thanh Châu.
Mặc dù bãi cỏ không mềm mại bằng đệm chăn, nhưng cũng có một phen tư vị khác.
Thoáng hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh không dễ có được này, Thẩm Nghi lại mở giao diện ra, ánh mắt đảo qua từng hàng văn tự hiện lên trong thanh võ học.
Trừ võ học yêu ma, thứ trân quý nhất trong này chính là Tiêu Dao Thừa Phong Quyết, Lưỡng Nghi Long Hổ chân ý, và Thôn Thiên Đan Phệ Pháp. Chúng đều là những môn võ học cấp cao nhất mà Thanh Châu có thể tiếp xúc đến, nhưng đối với hẳn ở thời điểm hiện tại, tác dụng của chúng đã trở nên cực kỳ bé nhỏ rồi.
Phải nói rằng, sau khi thật sự đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh, Thẩm Nghi mới xem như hiểu được câu nói lúc ấy của Khương Thu Lan, vì sao trong tiên môn lại không có thứ mình muốn.
Kỳ thật nguyên nhân cũng không khó đoán.
Ví dụ như bản thân hắn chẳng hạn, hắn trực tiếp dùng yêu lực đúc thành Đạo Anh, mà Khương Thu Lan lại lấy Huyên Băng Thất Sát kiếm ý thành tựu Hỗn Nguyên.
Nói cách khác, phương pháp thích hợp với con đường của đối phương, chưa chắc đã thích hợp với hắn.
Âm Thần thì khác, chúng đều do hương hỏa nguyện lực ngưng tụ mà thành, phương hướng ban đầu giống nhau, mới có dấu vết để lần theo.
"Ngộ tính trác tuyệt." Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hơn hai vạn năm thọ nguyên của yêu ma bên dưới, đột nhiên trong lòng lại có chút không chắc.
Thôi, nghĩ nhiêu như vậy làm gì, cứ đi một bước lại tính một bước vậy.
Ít nhất là trước mắt, hắn vẫn còn phương hướng để tăng lên.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lại khẽ cắn môi, chỉ trong nháy mắt, một vạn năm thọ nguyên của yêu ma đã biến mất không còn đâu nữa.
[ Yêu Ma Bản Nguyên: Có thể tái tạo yêu hồn, phụng dưỡng bên cạnh, nô dịch muôn đời, không được siêu thoát, nhận lấy tất cả khổ cực trên thế gian, dùng vô thượng pháp để bảo vệ chủ nhân ]
[Số lượng: Một viên } [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Mười ngàn lẻ bốn trăm năm ]
Nhìn con số biến hóa, bỗng nhiên trái tim Thẩm Nghi lại co rút một cái, cảm giác nhàn nhã lúc trước cũng nhanh chóng rút đi.
Nếu suy đoán của hắn là chính xác, nghĩa là hắn thật sự có thể dựa vào thứ này để kiêm tu Âm Thần, thì bỏ ra một vạn thọ nguyên của yêu ma cũng không thành vấn đề, nhưng trong trường hợp hắn đoán sai...
Hắn khẽ hắng giọng một cái, vội vàng xua tan ý niệm buồn cười này đi.
"Cách dùng thứ này có giống Yêu Ma Bảo Tinh hay không?"
Thẩm Nghi đưa mắt nhìn về phía Yêu Ma Bản Nguyên, đang do dự không biết nên đặt nó vào môn võ học nào đó, bỗng nhiên trong tâm mắt lại xuất hiện một đống hư ảnh.
Hồ ly do thịt vụn hội tụ mà thành, Giao Long chỉ còn nửa thân người, bạch lộc không có đầu...
Nghĩa là ở trong giao diện, hắn đã thôi diễn võ học cùng đám "sinh vật" như vậy?
Tuy Thẩm Nghi có chút khó ở khi trông thấy chúng nó, nhưng cũng không sinh ra phản ứng quá lớn, xét cho cùng, đây cũng là tình huống do hắn tự tay làm ra.
Có vẻ như những thứ trước mắt này chính là oán niệm của yêu ma.
Nếu hỏi mình nên dùng viên Yêu Ma Bản Nguyên này ở trên người ai, gần như Thẩm Nghi không có một chút do dự nào, đã đưa ra được quyết định.
Thọ nguyên để tạo nên nó nhiều như thế, chỉ có Yêu Vương mới đủ tư cách hưởng dụng mà thôi.
Hơn nữa, thực lực giữa Khiếu Nguyệt và hoàng hoàng ngưu yêu lại chênh lệch lại quá mức rõ ràng, còn phải lựa chọn nữa sao?
"Tái tạo yêu hồn."
Tâm niệm Thẩm Nghi khẽ động, lời nhắc nhở trên bảng giao diện lập tức trải rộng ra trước mắt.
[ Trải qua vạn năm kiếp, oán hận trong lòng đã tiêu tan, cảm ngộ ân đức vô thượng của chủ nhân, mới có thể tái tạo linh hồn kiếp trước]
Ngay khi lời nhắc nhở ngắn ngủi này xuất hiện, trong đầu Thẩm Nghi lại vang lên một tiếng kêu rên như có như không.
Nương theo thanh âm ấy, trước người hắn lại chậm rãi có thêm một bóng dáng hư vô. Sau đó, bóng người kia càng ngày càng ngưng kết lại, trực tiếp hóa thành một con hoàng ngưu yêu dài ba mươi trượng. Con hoàng ngưu yêu ấy lại dân dần biến thành hình người.
Toàn bộ quá trình vô cùng chậm chạp.
Thẩm Nghi vừa chờ đợi vừa lấy thi thể của hoàng ngưu yêu ra, hơi há miệng một cái, chỉ trong nháy mắt, bộ thi thể to lớn ấy đã khô quắt xuống, ma huyết nhảy từ trong bộ túi da kia ra ngoài, ao ào lao thẳng vào trong miệng hắn.
Toàn bộ tám mươi sáu giọt ma huyết đã được cất vào khí hải.
Đến tận thời khắc này, nữ nhân kia mới ngưng tụ được nửa người trên, nàng mở to đôi mắt nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt có chút rời rạc, trong mắt cũng không có cảm xúc gì.
Theo thời gian trôi qua, một bộ váy dài có hoa xanh đã nhẹ nhàng tung bay trên bãi cỏ, bàn chân trân nhẹ nhàng lơ lửng trên không, cách mặt đất bên dưới chừng ba tấc.
Dưới miêu tả về Yêu Ma Bản Nguyên vừa có thêm một hàng chữ viết.
[ Yêu Vương: Thanh Hoa phu nhân ]
Đột nhiên trong đầu Thẩm Nghi lại có thêm một mối liên hệ chặt chẽ với nàng. Có cảm giác bên trong đôi mắt vốn đục ngâu, đờ đẫn của Thanh Hoa phu nhân vừa bị một cây bút vô hình thoáng điểm xuống một chấm, chỉ trong phút chốc, dưới đáy mắt đã có thêm một chút linh quang.
Tựa như bản thân vừa tỉnh táo lại từ trong hồi ức, dáng người thướt tha mêm mại của nàng cung kính cúi xuống, dịu dàng lên tiếng: "Thanh Hoa tham kiến chủ nhân."
Lời còn chưa dứt, cả người Thanh Hoa phu nhân đã biến mất tại chỗ.
Thẩm Nghi phất tay, nàng có chút mờ mịt xuất hiện, lại phất phất tay, thân hình kia trực tiếp biến mất không thấy.
"Còn có thể làm như vậy?"
Lại có thể thu hồi nàng vào trong giao diện?
Thẩm Nghi gọi đối phương ra, thử dùng thần niệm chạm vào mối liên hệ chặt chẽ trong đầu.
Ngay sau đó, sắc mặt Thanh Hoa phu nhân đã chuyển thành trắng bệch, nàng không chút do dự quỳ xuống nói: "Chủ nhân tha mạng!"