Chương 376: Mắt Không Thấy Thì Tâm Không Phiên!
Chương 376: Mắt Không Thấy Thì Tâm Không Phiên!Chương 376: Mắt Không Thấy Thì Tâm Không Phiên!
Thẩm Nghi chăm chú nhìn vào giao diện, trong lòng đã có chút tính toán đại khái rồi.
Lúc trước, Bạch Lộc là Yêu Quân Bão Đan cảnh yếu nhất, máu thịt toàn thân nó chỉ có thể hóa thành một giọt ma huyết, trong khi yêu ma đạt đến cấp độ như tiểu Yêu Vương kia sẽ biến ra được tám giọt, còn hai con Yêu Vương chân chính cuối cùng lại cống hiến theo thứ tự là bốn mươi sáu giọt và tám mươi sáu giọt.
Không biết giới hạn cao nhất của Tiên Giao này nằm ở nơi nào.
Nội dung nhắc nhở trên giao diện nhanh chóng nhảy lên, tuổi thọ của yêu ma cũng theo đó mà giảm bớt.
[ Năm thứ hai ngàn sáu trăm bốn mươi chín năm, Tiên Giao đã tiêu hóa xong giọt ma huyết thứ năm mươi, trên thân thể nó phủ đầy những đường vân màu đỏ tươi. Giờ phút này, bỗng nhiên những đường vân ấy lại nổi lên một mảnh ánh sáng nhạt, chỉ trong nháy mắt sau đó, luồng khí tức bá đạo nồng đậm đã lan tràn ra. Đứng trước mặt khí tức này, ngay cả Tiên Lang cũng phải né tránh ba phần ]
"Vẫn còn tiêu hao ư?" Thẩm Nghi chìm vào nội thị, lập tức chú ý thấy ma huyết vẫn đang giảm bớt.
[ Năm thứ ba ngàn tám trăm một mười sáu, sau khi bảy mươi hai giọt ma huyết dung nhập vào thân thể, rốt cục Tiên Giao cũng ngừng, không tiếp tục cắn nuốt nữa, có vẻ như nó càng thêm hung lệ, khiến cho tám con Tiên Yêu còn lại chỉ biết núp vào trong góc, không dám tới gân nó nữa. Thiên phú thần thông đến từ Tiên Giao của ngươi đã được gia tăng ]
[ Hỗn Nguyên. Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp: nhập môn ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Bốn ngàn bảy trăm ba mươi sáu năm]
Từ con yếu nhất đã nhảy lên thành con mạnh nhất.
Thẩm Nghi cảm thấy phần vai mình bỏng nhẹ, kéo y phục ra xem, chỉ thấy hình xăm giao long vốn có màu vàng sẫm lại xuất hiện, lân này phía trên hình xăm ấy lại có thêm một sợi màu đỏ tươi, giống như có máu tươi đang chảy.
Cảm giác bỏng rát nọ đến từ con mắt trên đầu Giao Long, cũng là vị trí có màu đỏ tươi rực rỡ nhất.
Thẩm Nghi thử duỗi cánh tay ra một chút, mức độ gia tăng sau lần thôi diễn này cực lớn, thậm chí còn kinh khủng hơn lúc trước khi hắn bắt giữ Khiếu Nguyệt Yêu Vương.
Không hổ là võ học yêu ma, cổ quái thì cổ quái, nhưng hiệu quả lại vô cùng mạnh mẽ.
Hiện giờ chỉ còn lại bốn mươi hai giọt ma huyết trong khí hải, tạm thời để lại cho Đạo Anh làm bảo dược bổ sung.
Hắn mặc y phục, thả Thanh Hoa phu nhân ra, để nàng tiến vào Âm Thần trong khí hải, làm quen nhiều hơn nữa.
Cứ dùng thế này xem sao đã, nếu biểu hiện của Thanh Hoa phu nhân không tốt, hoặc là về sau gặp được yêu vật mạnh hơn, đến lúc ấy lại tạo thêm một luồng yêu hồn khác, thay thế nàng đi điều khiển Âm Thần.
Tế Đạo Anh ra ngoài gây nên động tĩnh quá lớn, mà đám mây đỏ lại quá mức rêu rao, đến cuối cùng, Thẩm Nghi lại dứt khoát sử dụng Tiêu Dao Thừa Phong Quyết để chạy vê phía Thanh Châu thành, chậm thì hơi chậm hơn một chút, nhưng ít nhất là sẽ không gieo rắc hoảng sợ cho người khác, để bọn họ cho rằng có yêu ma đi đến xâm phạm thành trì.
Trong nha môn của Trấn Ma tỉ là một mảnh hỗn loạn, ồn ào.
Để sửa chữa những tòa kiến trúc đã sụp đổ sau đại chiến, ngoại trừ những người thợ được điều tới, vô số giáo úy cũng phải có mặt làm cu li khuân vác, thậm chí trong nhóm này, còn có Thiên Tướng khoác áo choàng.
Gần đây công việc của bọn họ càng ngày càng ít, từ ban đầu mệt mỏi bôn ba khắp nơi đi xử lý yêu ma, đến bây giờ bọn họ đã phải đi khắp nơi mới tìm được tìm tung tích của yêu ma rồi.
Ở thời điểm hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của đám nghiệt súc hung hãn tàn bạo kia chính là có thể vô thanh vô tức rời khỏi Thanh Châu này, đừng để Trấn Ma ti da đen bắt được cái đuôi của mình.
"Về rôi à?" Trong sân có một xấp văn kiện đang lắc lư trên không trung, bên cạnh nó là Khương Thu Lan đang nhắm mắt điều tức.
Thẩm Nghi nhìn Khương Nguyên Hóa, đột nhiên lại có chút bội phục tâm thái của đối phương: "Còn chưa đi sao?"
Âm Thần này đã sắp tán loạn thành sương khói, thế mà ông ta vẫn có thể trấn định tự nhiên ngôi ở nơi này?
"Ta muốn nhìn Thanh Châu nhiều hơn." Khương Nguyên Hóa Nhạc cười ha hả đáp lời, Trân Càn Khôn từng nói ông ta sẽ bị chúng bạn xa lánh, thì bây giờ ông ta đã không còn nhục thân, tất cả mọi người đều không nhìn thấy ông ta, coi như đây là một phương pháp giải quyết vấn đề khá tốt.
Xét cho cùng, mắt không thấy thì tâm không phiên mà.
"Đúng rồi, đây là văn kiện ta đã chuẩn bị để trình lên Võ Miếu, ngươi xem xem có vấn đề gì không?"
Đương nhiên, chuyện Khiếu Nguyệt Yêu Vương đền tội cần phải báo cáo lên trên.
Việc có liên quan đến mình, Thẩm Nghi cũng không khách khí, hắn lập tức nhận lấy quyển sách kia, lật xem một phen.
Đó là một bức thư báo cáo công tác rất quy củ. Nó báo cáo chuyện Yêu Vương bỏ mình, nhưng nội dung miêu tả quá trình chiến đấu lại cực kỳ mơ hồ, chín phần thật một phần giả, thậm chí còn trực tiếp lược bỏ đi phần có Thanh Hoa phu nhân.
Thẩm Nghi đóng xấp văn kiện lại, ngước mắt nhìn qua: "Đa tạ."
"Ngươi không để tâm là được rồi. Những thứ sau này, ví dụ như triều đình ban thưởng gì đó, ngươi cứ trực tiếp thay mặt ta đi lĩnh, tự mình nhận lấy là tốt rồi." Khương Nguyên Hóa gật gật đầu.
Về phần công trạng và thăng chức, ông ta đã trở thành một luồng Âm Thần, những thứ này đều có thể trực tiếp "nhường lại" cho Thẩm Nghi.
Hai người đều không nói ra lời nào, nhưng ý tứ bên trong đã rất rõ ràng.
Khương Nguyên Hóa sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào người khác, mà những người khác này cũng bao gồm cả Võ Miếu.
Xét cho cùng, chuyện đắc tội với Hóa Huyết Yêu Hoàng này cũng quá lớn, khẳng định là không giấu được, nhưng ít ra vẫn có thể che giấu thân phận người ra tay một phen.
Dù chỉ có một chút xác suất sẽ phát sinh trường hợp Võ Miếu không chịu được áp lực, trực tiếp bán thân phận của Thẩm Nghi cho người ngoài, ông ta cũng phải sớm ngăn chặn từ trước.