Chương 377: Nếu Có Thể, Tốt Nhất Đừng Bại Lộ Thực Lực Của Mình...
Chương 377: Nếu Có Thể, Tốt Nhất Đừng Bại Lộ Thực Lực Của Mình...Chương 377: Nếu Có Thể, Tốt Nhất Đừng Bại Lộ Thực Lực Của Mình...
Đương nhiên, dù vận dụng lực lượng của một vị Tổng binh như ông ta đi che giấu, cũng không đảm bảo được một trăm phần trăm, vì chỉ cân người có tâm muốn điều tra, thì ngay cả khi Thanh Châu bọn họ ở vào một nơi hẻo lánh trời cao Hoàng đế xa, kiểu gì cũng có một ngày, việc này bại lộ.
Nhưng theo cái nhìn của Khương Nguyên Hóa, với tốc độ trưởng thành kinh khủng của Thẩm Nghị, dù chỉ giấu giếm được chừng nửa năm - một năm cũng rất cần thiết.
"Nên đi rồi." Khương Nguyên Hóa thu hồi xấp văn kiện lại, sau đó lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi từng gặp được Tề Vương phi, hẳn là có nghe thấy cái tên Huyền Quang động. Nơi ấy môn đồ đông đảo, tính cách khác nhau, Võ Miếu thế yếu, đến bây giờ lại không thể nói..."
Nói đến đó, Khương Nguyên Hóa thoáng do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục: "Theo lý mà nói, Đại Càn triều được Huyên Quang động trợ giúp, chúng ta không nên nói ở sau lưng bọn họ, nhưng ta vẫn lắm miệng đôi câu."
Đoán chừng là ông ta biết sau khi mình đến Võ Miếu, rất khó tìm được cơ hội nhìn thấy Thẩm Nghị, bởi vậy, sau khi cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ, ông ta thực sự hy vọng bản thân có thể nói hết những chuyện cần nói ra ngoài: 'Ba bên đồng minh cùng chống lại Thiên Yêu quật, lúc trước đã đưa ra ước định, mỗi bên đều tự đảm đương vai trò chủ lực trong vòng năm trăm năm, thay phiên nhau luân chuyển, cũng có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức."
"Cái gọi là chủ lực, chính là phải xuất động cảnh giới Hóa Thần." Ông ta thở dài nói: "Tu sĩ Hóa Thần của Đại Càn triều đều ngã xuống rồi, vị lão tổ duy nhất may mắn còn sống sót cũng rơi vào tình trạng Âm Thần bị hao tổn. Từ sau lần đó, mọi chuyện lại do Ngô Đồng sơn ra mặt đưa ra quy củ, trước khi lão tổ Võ Miếu khôi phục, hai tiên môn đều tự phái ra Hóa Thần cảnh thay thế Võ Miếu đi kháng yêu, xem như rủ lòng từ bi."
Thẩm Nghi nghe vậy, cuối cùng cũng có thêm một chút hiểu biết nhất định đối với những thế lực bên ngoài, chỉ không biết vì sao Tổng binh lại nhắc tới chuyện này.
Khương Nguyên Hóa bất đắc dĩ thở dài mói: "Nhưng người ta đã chịu đưa Hóa Thần cảnh của mình ra chiến đấu, thì đương nhiên Võ Miếu không thể đứng lên tranh đoạt quyền chỉ huy, vì vậy trong vòng năm trăm năm này, toàn bộ Hỗn Nguyên Tông Sư của Đại Càn đều bị điều đi, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tiên môn... Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
"Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ này, nếu là Ngô Đồng sơn còn đỡ, những vị chân nhân kia tính cách lãnh đạm, mặc dù không để ý đến người khác, nhưng cũng sẽ không cố ý nhằm vào ai, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành chuyện bọn họ dặn dò là được, còn lại bọn họ đều không hỏi, cũng giống như tróc yêu nhân của chúng ta vậy."
Nghe đến đó, Khương Thu Lan chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía hư vô bên cạnh.
"Huyền Quang động..." Khương Nguyên Hóa chú ý tới chút biến hóa trên gương mặt của nàng, lại khẽ cười khổ nói: "Không giống với Ngô Đồng sơn cao cao tại thượng, Huyền Quang động và Đại Càn chính là oan gia nhiêu năm, ngoài sáng trong tối đều đang tranh đoạt vị trí thứ hai này. Mặc dù hiện giờ, bọn họ đã phái ra Hóa Thần cảnh đi tới trợ trận, nhưng đối với Hỗn Nguyên Tông Sư của Đại Càn chúng ta, bọn họ lại thực sự đưa vào chỗ chết. Ta còn nhớ lân trước, mười ba vị Hỗn Nguyên Tông Sư bị bọn họ điều đi, đến cuối cùng chỉ trở về có bảy."
Thẩm Nghi yên lặng nghe xong, cuối cùng cũng biết vì sao lần trước Khương Thu Lan lại nhắc nhở mình đừng nghĩ đến chuyện gia nhập vào tiên môn rồi.
Nghe có vẻ một nơi thì cao ngạo, chướng mắt với người ngoài, còn một nơi khác lại là oan gia.
"Nếu có thể, tốt nhất đừng bại lộ thực lực của mình... Liên thủ kháng yêu là đại nghĩa, nhưng cố gắng hết mức để duy trì tự do của bản thân vẫn tốt hơn, tội gì phải để cho người ta giày xéo chính mình như vậy.'
Khương Nguyên Hóa nói xong, đã lập tức xoay người rời khỏi tiểu viện.
Thẩm Nghi ngồi trên một chiếc băng ghế đá khác, dù hắn không đáp lại, nhưng trong lòng lại tán thành ý kiến của Tổng binh.
Ở thời điểm hắn còn là sơ cảnh, đã phải làm chó cho người ta, vất vả lắm mới leo lên đến Hỗn Nguyên cảnh, mà còn làm chó cho người ta, chẳng phải đã uổng công tu luyện rồi sao?
Bản thân cần giết yêu, không sai, nhưng Thẩm Nghi càng quen dùng người khác ra làm mồi hơn.
Huống hồ tình huống lần này cũng vừa vặn phù hợp với ý tưởng muốn vào Võ Miếu mượn chút hương hỏa của hắn.
Nghe Thanh Hoa phu nhân kể lại, ngay cả Hóa Huyết Yêu Hoàng kia cũng chỉ có thể xếp gần vị trí hai mươi trong Thiên Yêu quật, điều này đã đủ để nói lên rằng, số lượng Yêu Hoàng của Thiên Yêu quật bên kia đã vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
Không có thực lực Hóa Thần cảnh, đúng là trong lòng Thẩm Nghi vẫn có chút bất an. Hắn muốn dùng Hỗn Nguyên cảnh đột phá, nhưng hiện tại trong tay vừa không có công pháp lại không có tài nguyên. Còn muốn dùng Võ Tiên đạt tới cảnh giới Hóa Thần, lại chỉ cân hương hỏa nguyện lực và công pháp, cùng với thời gian dài dằng dặc mà thôi.
Hai điều kiện trước Võ Miếu đều có, còn điều kiện sau, trên người yêu ma lại có rất nhiều. Đây tuyệt đối là phương pháp tốc hành được chuẩn bị cho riêng hắn, thậm chí hắn có thể hoàn thành nó ở ngay tại Cửu Châu này.
Đến lúc ấy, cứ mang theo một bộ Kim Thân Pháp Tướng rời khỏi Đại Càn, thì không cần biết trên đường gặp phải loại yêu ma gì, hắn cũng có sức tự vệ, sau đó lại dùng bộ Kim Thân này đi vơ vét những thứ mình cần để trợ giúp Hỗn Nguyên cảnh đột phá.
Về phần Khương Thu Lan nói, trong tiên môn không có thứ gì trợ giúp được hắn, thì nói thật, nếu không được tự mình lục lọi đống bảo cụ trữ vật của bọn họ, Thẩm Nghi tuyệt đối sẽ không tin vào điều này.
Nhưng muốn đạt được mục đích này, khẳng định là hắn không thể dùng thân phận Hỗn Nguyên Tông Sư tiến vào Võ Miếu được... Về phần sau đó có bị phát hiện hay không, thì cứ đợi đến lúc đó hãy tính, nói không chừng khi bị phát hiện, Kim Thân Pháp Tướng của hắn cũng ngưng tụ xong rồi.