Chương 378: Lên Đường Đến Kinh Thành!
Chương 378: Lên Đường Đến Kinh Thành!Chương 378: Lên Đường Đến Kinh Thành!
"Ngươi định đi Hoàng thành sao?" Khương Thu Lan đứng dậy, thay đổi vị trí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Đi một lần xem thử." Thẩm Nghi cũng không quá vội vàng.
Với nội tình hiện tại của hắn, cộng thêm một bộ áo bào màu đen (lấy được từ trong tay Thanh Hoa phu nhân), cùng với thực lực vừa gia tăng cực lớn, ít nhất là trong phạm vi Đại Càn, gần như không ai có thể ép buộc hắn làm chuyện gì được.
Nghe vậy, Khương Thu Lan cũng thoáng gật đầu.
Thật ra nàng vẫn cho rằng Tổng binh và Thẩm Nghi đều suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nàng từng trông thấy vẻ bức thiết trong đáy mắt của Ngô đại nhân khi đối phương tự mình phát ra lời mời. Loại thái độ kia... Làm sao có thể đẩy Thẩm Nghi về phía Huyền Quang động để người ta giày xéo hắn?
"Ngươi phải bảo trọng." Khương Thu Lan đặt bàn tay với da thịt trắng như tuyết lên bàn đá, lại nhìn về phía thanh niên kia, đáy mắt ẩn chứa vài phần chờ mong.
"Phải đi rôi?" Thẩm Nghi liếc mắt nhìn nàng.
Hắn còn nhớ lần trước, khi đi phục kích tiểu Yêu Vương, đối phương đã từng nói rời khỏi nơi đây chính là chuyện mà cô nương này vẫn luôn muốn làm.
"Ừ, dưỡng thương xong sẽ đi." Khương Thu Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người bọn họ đều là thiên kiêu trẻ tuổi, cũng là võ phu đã thành tựu Hỗn Nguyên, chuyện Thẩm Nghi không muốn làm, đương nhiên là nàng cũng không nguyện đi làm.
Trảm yêu trừ ma là chuyện nằm trong bổn phận của bọn họ, nhưng bị người khác sai khiến như nô bộc vậy thì đúng là trò cười.
So sánh với những vị Hỗn Nguyên Tông Sư có gia đại nghiệp lớn kia, gân như nàng không có một chút vướng bận gì ở Đại Càn.
Thẩm Nghi gật gật đầu, sau đó lập tức lấy một cây trường cung từ bên hông tới, đặt nó vào trong lòng bàn tay nàng: "Thay ta trả thứ này cho Du tướng quân."
Khương Thu Lan thoáng nháy mắt mấy cái, sau đó hơi mím môi nói: "Được."
Nàng âm thầm thở dài trong lòng, đang chuẩn bị rút tay về, lại phát hiện thanh niên kia còn lấy ra thêm một vật khác nữa: "Trả lại cho ngươi."
"Ta —— " Khương Thu Lan nhìn viên nội đan trân quý hãy còn nhuốm máu kia, trong đáy mắt chợt sinh ra một chút mờ mịt.
Nếu viên Yêu Đan của Thanh Hoa phu nhân này chính là thứ hắn muốn dùng để báo đáp nàng thay vì mười mấy viên Yêu Đan lúc trước kia, không biết nó có quá mức đắt đỏ hay không?
Mà ngược lại, nếu hắn muốn tặng nàng một thứ làm đồ lưu niệm thì đưa một viên Yêu Đan đẫm máu qua lại có vẻ hơi kỳ quái.
"Bảo trọng."
Thật ra đối với Thẩm Nghi ở thời điểm hiện tại, Yêu Đan cũng chỉ đóng vai trò là thuốc bổ mà thôi, hoặc là dùng để thu hoạch một ít thiên phú của yêu ma, nhưng vừa vặn là loại yêu vật Hóa Huyết Ma Ngưu này đã bị hắn ép khô rồi.
"Cảm ơn."
Khương Thu Lan dùng ống tay áo cẩn thận lau sạch những đường tơ máu trên viên Yêu Đan ấy, lại cẩn thận cất kỹ nó đi, bỗng nhiên trên gương mặt lại có thêm ý cười rạng rỡ.
Thứ này ai dám lấy ra dùng? Cũng không thể mang đổi nó thành vật khác, trừ phi muốn cho Hóa Huyết Yêu Hoàng biết thê tử của đối phương đã chết ở trên tay ai, bởi vậy nó hầu như không có tác dụng thực tế, nhưng nghĩ đến động tác giết yêu lấy đan thuần thục của Thẩm Nghị, thì có lẽ trong mắt thanh niên này, Yêu Đan mới là vật quý giá nhất.
Mà bây giờ, đối phương lại tặng nó cho nàng.
"Ta muốn hỏi một vấn đề." Bỗng nhiên Khương Thu Lan điều chỉnh nhịp hô hấp một chút, sau đó mở miệng nói.
"Hả?" Thẩm Nghi chưa từng thấy đối phương lộ ra vẻ mặt khẩn trương như vậy bao giờ.
"Cái kia... Ngươi và Lâm sư muội... có phải tương đối quen thuộc hay không?" Khương Thu Lan hỏi xong liền đứng lên.
"Xem như là bạn." Thẩm Nghi cũng đứng dậy, thuận miệng nói: "Sao thế?"
"Không có gì, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có muốn ta nói cho nàng biết chuyện ngươi sắp sửa vào kinh hay không?" Khương Thu Lan nhỏ giọng hỏi.
"Không cần phải phiên phức như vậy, nếu gặp được nàng, ngươi cứ thay ta nói lời từ biệt với nàng là được." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, chỉ dựa vào tốc độ hiện tại của hắn, từ kinh thành đến Thanh Châu cũng chỉ mất có mấy ngày, thật sự không cần thiết phải làm ra mấy chuyện hưng sư động chúng như vậy. Không cần xa phu điều khiển, bốn con yêu mã thần tuấn vẫn vững vàng đạp vó mà đi.
Trong buồng xe lộng lẫy chỉ có một người ngồi, cùng với một luồng Âm Thần.
Thẩm Nghi nhắm mắt lại.
So với lần trước vào kinh, lần này hắn không mặc bộ giáp đen lạnh lẽo kia trên người nữa, chỉ mặc một bộ áo đen sạch sẽ gọn gàng.
Tiến vào Võ Miếu báo cáo công tác mà không có yêu cầu về y phục chế định, đây là đãi ngộ chỉ Tổng binh một châu mới có thể hưởng thụ được.
Khương Nguyên Hóa lơ lơ lửng lửng ngồi phía đối diện: "Sao Tổng binh đại nhân lại vội vã như vậy? Ta cứ tưởng ngươi còn phải ở lại bên kia ít nhất là hai tháng nữa cơ."
Dựa theo tính toán của ông ta, hiện giờ Đạo Anh của Khương Thu Lan đã bị hao tổn, dù muốn rời đi, nàng vẫn phải ở lại Thanh Châu thành thêm một đoạn thời gian nữa, vốn tưởng rằng hai người trẻ tuổi này sẽ hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh am bình không dễ có được này...
Chậc.
Khương Nguyên Hóa khẽ lắc lắc đầu.
Về phần tâm tư của Lâm Bạch Vi... Nàng còn nhỏ như thế, nên đặt tâm tư lên chuyện tu hành, mấy chuyện yêu đương kiểu này, vẫn nên để sư tỷ đi làm thì hơn.
"Ài." Thẩm Nghi khẽ nghiêng người, hắn thật sự không muốn ngồi chung xe với người này.
Rõ ràng đối phương đã trở thành một luồng Âm Thần rồi, nhưng không bay lên trời, cứ nhất định phải học người ta ngồi xe ngựa.
"Đúng rồi, thật ra ta vẫn rất tò mò, rốt cuộc là lần trước Thẩm đại nhân và Thu Lan đi Hoàng thành đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Nguyên Hóa không còn thân thể, nhưng da mặt lại dày hơn rất nhiều, loại chuyện khiến người bên ngoài phẫn nộ như thế, ông ta vẫn có thể trực tiếp hỏi ra?
Thẩm Nghi mở mắt, trâm mặc liếc qua.
Đột nhiên Khương Nguyên Hóa lại có cảm giác thân thể rét run, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Thu Lan oán hận ông ta là chuyện hợp tình hợp lý. Bởi xét cho cùng, dù trước chuyến đi đó, ông ta có biết trong phủ Tê Vương đã xảy ra mấy chuyện buồn cười, nhưng không hề nói thẳng với nàng. Nàng là người trực tiếp tham gia vào chuyện này, nàng có thể oán hận ông ta, còn Thẩm Nghị, hắn chỉ đi cùng thì lấy đâu ra oán niệm chứ?