Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 379 - Chương 379: Không Vào Hóa Thần, Không Cứu Được Đại Càn!

Chương 379: Không Vào Hóa Thần, Không Cứu Được Đại Càn! Chương 379: Không Vào Hóa Thần, Không Cứu Được Đại Càn!Chương 379: Không Vào Hóa Thần, Không Cứu Được Đại Càn!

"Chẳng lẽ..." Đột nhiên nhớ tới cái gì, Khương Nguyên Hóa lập tức giật mình hiểu ra, lời còn chưa dứt, ông ta đã xấu hổ đến mức vội vàng ngậm miệng lại ngay dưới ánh mắt bình tĩnh của thanh niên kia.

Chẳng trách lần trước, bọn họ lại trở về nhanh như vậy?

Xem ra vấn đề không phải xuất phát từ Thu Lan rồi.

Là ta tính sai. Khương Nguyên Hóa ngượng ngùng cười cười.

Lúc ấy, khi ông ta tiễn biệt mấy người bọn họ rời đi, lại thuận miệng lên tiếng chào hỏi một tiếng như vậy, chỉ đơn giản là coi trọng thiên phú của Thẩm Nghi, mới hy vọng có thể thông qua nhân mạch của Tề Vương phi, trợ giúp đối phương thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn một chút.

Nhưng lại quên mất rằng, đối với thế tử của Tề Vương vốn lớn lên trong đám nữ nhân kia, chỉ sợ lực hấp dẫn của một vị Đại tướng quân tuấn tú lại không mất đi khí khái sát phạt như hắn, còn cao hơn Khương Thu Lan rất nhiều.

Hơn nữa, lá gan của thế tử kia cũng thật lớn, ngay trước mặt Tề Vương phi cũng dám lỗ mãng như vậy.

"Tê Vương phi đến từ bên ngoài Đại Càn, gả vào Tê Vương phủ cũng coi như đã hạ mình rồi. Nghe nói nàng có trưởng bối tu hành ở Huyền Quang động, nhưng không biết cụ thể là vị nào. Có điêu ngươi vốn là Tổng binh của một châu, không cần phải quan tâm tới chuyện đắc tội nàng."

"Nàng ta đang nguyên rủa ngươi chứ không phải nguyền rủa ta." Thẩm Nghi lạnh nhạt đáp lại.

Nếu không phải Khương Nguyên Hóa nhắc tới, thì đúng là hắn đã quên mất nữ nhân chỉ gặp qua vài lần kia rồi.

"Suýt nữa thì lời nguyên rủa của nàng đã thành công rồi." Khương Nguyên Hóa thuận miệng thở dài một hơi, nếu không phải Thẩm Nghi là Hỗn Nguyên Tông Sư từ trên trời giáng xuống cứu giúp, chỉ sợ ông ta sẽ bị Khiếu Nguyệt ăn sạch, mà toàn bộ Thanh Châu cũng phải chôn vùi theo.

Nhắc tới việc này, đến cuối cùng Khương Nguyên Hóa cũng chịu yên tĩnh lại: "Thanh Châu vẫn còn quá nhỏ, tư chất của ta lại kém, nếu đổi thành Ly Châu... không, ngay cả Đàm Châu cũng có thể nuôi ra một vị Võ Tiên trung cảnh, thì bắt được Khiếu Nguyệt tuyệt đối không thành vấn đề." "Tu vi giữa các Võ Tiên cao thấp khác nhau lại dựa vào số lượng người bên trong một châu ư?" Đột nhiên Thẩm Nghi kịp phản ứng lại.

Hắn vẫn luôn tìm Thanh Hoa phu nhân hỏi chuyện của võ phu... mà quên mất người trước mặt này chính là một vị cao thủ đường đường chính chính của Nhân tộc. Chẳng qua lúc bình thường, ông ta đều biểu lộ ra mình không có mấy tác dụng, mới khiến cho hắn theo bản năng mà xem nhẹ đối phương.

"Đối với Tổng binh thì đúng là như vậy." Khương Nguyên Hóa gật đầu.

Hiện giờ, Thẩm Nghi đã là Hỗn Nguyên Tông Sư rồi, đúng là hắn cũng nên nắm giữ một chút tin tức của tu sĩ Âm Thần, dù sao uẩn dưỡng Âm Thần cũng không phải là chuyên môn của Đại Càn, lỡ như về sau hai bên đối đầu, hắn cũng không quá mức hốt hoảng, bỡ ngỡ.

"Xét cho cùng, phương thức thu hoạch hương hỏa nguyện lực của chúng ta cũng chỉ có trấn thủ châu quận mà thôi, nên châu càng lớn, Tổng binh sẽ càng mạnh, nhưng đương nhiên, trong chuyện này cũng không thể bỏ qua tư chất. Nếu mục tiêu là người như Trần tướng quân, thì kể cả khi ngươi giao Ly Châu cho hắn, hắn cũng không thể toái đan nổi."

Thẩm Nghi nghe vậy, lại thoáng nhíu mày.

Sao hai sư đồ nhà này đều thích lấy Trân Càn Khôn ra làm ví dụ vậy? Có thể cho lão gia tử một chút tôn trọng hay không?

"Ngoài Tổng binh ra, trong Võ Miếu vẫn còn rất nhiều Võ Tiên khác, bọn họ nắm giữ Đại Càn, nắm giữ vận mệnh của Cửu Châu... bởi vậy, ở trong phạm vi Hoàng thành, bọn họ đều có thể phát huy ra thực lực của Võ Tiên thượng cảnh."

"Thậm chí... Khương Nguyên Hóa trầm ngâm một chút, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Thậm chí người nổi bật trong đó còn có thể điều khiển Kim Thân Pháp Tướng trong một khoảng thời gian ngắn nữa."

"Là mười hai vị đã vẫn lạc kia sao?" Vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn như thường, nhưng trong đáy mắt lại xẹt qua một tia khác thường.

"Tuy không phát huy ra được toàn bộ thực lực của Kim Thân Pháp Tướng, nhưng thực lực của bọn họ, cũng không phải một tên tu sĩ võ phu Hóa Thần cảnh trở xuống có thể ngăn cản được." Khương Nguyên Hóa trực tiếp nói ra con bài chưa lật lớn nhất của Đại Càn triều.

"Ít nhất là theo ta được biết, hai vị Sư Đà Pháp Tướng, Dạ Xoa Pháp Tướng này đã từng hành động rồi." Thân là Tổng binh Thanh Châu trước kia, khi ông ta nói tới việc này, trên mặt lại có thêm vài phần hâm mộ cuồng nhiệt.

Phải biết rằng, là tu sĩ Âm Thần, ai mà không muốn được gia nhập vào Võ Miếu để tiến thêm một bước?

Đáng tiếc Võ Miếu nhận người chỉ nhìn tư chất, không xem thực lực.

Bọn họ chỉ chọn lựa những người có cơ hội đột phá Hóa Thần cảnh mà thôi, kể cả đối phương có là người bình thường cũng được, ngược lại, nếu không có cơ hội đột phá Hóa Thành cảnh, kể cả một vị Võ Tiên sơ cảnh như ông ta cũng chỉ có thể nhận được lời từ chối mà thôi.

Cũng đúng, không vào Hóa Thần, không cứu được Đại Càn.

Chỉ khi cô đọng được Kim Thân Pháp Tướng, mới có thể rời khỏi Cửu Châu, dùng thực lực khó có thể tưởng tượng được của mình, thay Đại Càn triều, thay Võ Miếu một lần nữa giành lại quyền nói chuyện và thể diện, nếu không, dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể hoành hành ngang ngược trong cái ổ của mình mà thôi.

"Có thể hành động...' Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, nếu có thể lấy được một bộ Kim Thân Pháp Tướng, có phải bên cạnh hắn sẽ có một người trợ giúp nắm giữ thực lực tương đương với một nửa Hóa Thần cảnh hay không?

Chỉ nghĩ đến đó, hắn đã thu lại tâm thần, tiếp tục hỏi: "Vậy Hỗn Nguyên thì sao? Nên phân chia cao thấp như thế nào?”

"Chuyện này ư? Lúc trước, ta cũng giúp Thu Lan hỏi thăm rồi, Huyền Quang động cũng có vị chân nhân từng tu Băng Sát chi ý tương tự như nàng, về sau đối phương đã dùng phương pháp ngưng sát quy nguyên, lại dùng Huyền Tinh Bảo Ngọc Quả vô cùng trân quý để bổ sung trái tim cho Đạo Anh, từ đó bước vào Hỗn Nguyên trung cảnh."

"Lúc ấy, người nọ đang làm khách ở Đại Càn triều, từng trao đổi vật nọ với lão tổ của Võ Miếu, mới lưu lại phân ghi chép này."

Khương Nguyên Hóa nói rất cẩn thận, không có thêm vào bất cứ suy đoán nào của mình.

Ông ta biết một khi nói sai, thứ này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Thẩm Nghị, thậm chí còn có khả năng cắt đứt con đường tương lai của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment