Chương 380: Trên Đời Này, Không Phải Chuyện Gì Cũng Có Cơ Hội Lần Thứ Hai!
Chương 380: Trên Đời Này, Không Phải Chuyện Gì Cũng Có Cơ Hội Lần Thứ Hai!Chương 380: Trên Đời Này, Không Phải Chuyện Gì Cũng Có Cơ Hội Lần Thứ Hai!
"Không cần biết đi như thế nào, cũng không vòng qua được Thiên Yêu quật."
Tuy Khương Nguyên Hóa cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng tất cả võ phu Hỗn Nguyên đều đang ác chiến với Thiên Yêu quật, nếu nói Đại Càn triều chiến đấu vì phù hộ cho lê dân, vì duy trì cho căn cơ của Võ Miếu không ngã, vậy hai tiên môn kia chiến đấu là vì cái gì?
Bọn họ vốn chỉ có mấy chục người, lại đều là cường giả đỉnh cao hết, chẳng lẽ không tìm được chỗ nương thân?
Nói gì thì nói, cũng không đến mức là trong lòng mang thiên hạ mới ra tay chiến đấu! Nếu bảo Ngô Đồng sơn như vậy, ông ta còn tin, chứ bảo Huyền Quang động là tuyệt đối không tin được.
"Hiểu rồi." Hình như Thẩm Nghi lại tìm được phương hướng mới cho mình rồi. Rất đơn giản thôi, những nơi đám võ phu còn lại quyết tâm đi tới, nhất định đó chính là đáp án.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, có vẻ đó không phải chốn dừng chân dành cho Hỗn Nguyên Tông Sư, bởi vì tôn tại như vậy, tiến vào trong đó rất dễ bị người khác lấy ra làm pháo hôi, Hóa Thần Cảnh mới là tôn tại chân chính đi đến nơi này gặt hái thu hoạch.
Vẫn phải mau chóng gia tăng thực lực, có đủ nội tình mới đạt được tư cách tham dự vào.
Đến đây, hai người đã ngừng nói chuyện phiếm, chiếc xe ngựa vẫn duy trì tốc độ đi nhanh trên đường.
Ngày đêm luân phiên trôi qua, rốt cục Hoàng thành hùng vĩ kia lại một lần nữa lọt vào tâm mắt của Thẩm Nghi.
Hoàng thành Đại Càn.
Con yêu mã cao lớn cường tráng từ từ bước chậm lại, mười mấy tướng sĩ mặc giáp đang đứng bên ngoài cổng thành, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cỗ xe ngựa đang chầm chậm bước đến chính là xa giá của Tổng binh Thanh Châu.
Tất cả đều hành lễ chỉnh tê.
Khương Nguyên Hóa rời khỏi buồng xe, đưa văn thư tới. Nhóm tướng sĩ nhìn xấp văn kiện bay lơ lửng trên không trung, chầm chậm tiến về phía mình, là vội vàng cúi người dùng hai tay tiếp nhận.
Xem ra Thanh Châu lại xảy ra vấn đề rồi, khiến cho vị Tổng binh này phải vội vàng chạy đến đây, ngay cả tùy tùng cũng không mang theo, mà bản thân lại không muốn lộ diện, cuối cùng đã trực tiếp tế ra Âm Thần.
Nhìn tấm rèm cửa đang rủ xuống kia, mấy người bọn họ hoàn toàn không định tiến lên kiểm tra, xét cho cùng, Âm Thần còn có thể chứng minh thân phận của đối phương hơn là gương mặt người thật kia.
Bọn họ nhanh chóng mở xấp văn kiện kia ra, sau đó lại dùng hai tay hoàn trả lại, lập tức cất giọng vang dội nói: "Mời Tổng binh đại nhân vào thành."
Bốn con yêu mã lại một lần nữa tiến lên.
Khương Nguyên Hóa cũng trở lại trong xe.
Theo lý mà nói, đối với đại bộ phận người trong Hoàng thành này, một cỗ xe cộ tới tư Thanh Châu vốn là chuyện không cần thiết phải quan tâm. Bởi vì không cần biết Cửu Châu đã xảy ra chuyện gì, thì Hoàng Thành nguy nga này sẽ luôn vững chãi.
Nhưng sau khi chiếc xe ngựa nọ tiến vào thành trì, lại có một gã sai vặt áo lam vốn đang đứng thẳng bên đường, khẽ giật mình một cái, sau khi xác nhận được bản thân không có nhìn lâm, gã lại vội vàng xoay người chạy về phía thành Tây.
Một đường thở hổn hển, rốt cục gã cũng chạy vào trong một tòa phủ đệ lộng lẫy. Gã vội vàng vươn tay phủi phủi y phục, điêu chỉnh hô hấp.
Tê Vương phủ quy củ sâm nghiêm, ngay cả một gã sai vặt cũng không được để mất thể diện của Vương phủ, nếu để người ngoài chê cười, gã sẽ bị đánh chất.
Hôm nay, xem như gã gặp may rồi, nắm được tin tức này, khẳng định sẽ nhận được một khoản tiên thưởng kha khá.
Gã sai vặt mặc áo lam lập tức làm theo quy củ, mời hai ả nha hoàn tới, cúi đầu thật thấp nói: "Hai vị tỷ tỷ, hôm nay tiểu nhân đến phía Nam thành, đã nhìn thấy một chuyện, muốn bẩm báo với Vương phi."
"Nói đi." Nha hoàn tùy ý liếc gã một cái, cũng không quá để tâm.
"Tiểu nhân thấy... Tổng binh Thanh Châu đến kinh thành." Gã sai vặt áo lam nói xong liền ngậm miệng lại.
Đúng là loại chuyện này có thể lấy lòng Vương phi, nhưng cũng có hiềm nghi là cố ý hỏi thăm tâm tư gia chủ. Nghe vậy, sắc mặt hai nha hoàn khẽ biến, bọn họ liếc nhìn nhau, một nàng lập tức xoay người bước nhanh rời khỏi.
Trong đình viện, Tê Vương phi yên tĩnh nghe nha hoàn nói xong, mới nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống. Sau khi trâm mặc hồi lâu, khóe môi nàng ta hơi nhấc lên, tỏ vẻ không thèm để ý, thản nhiên nói: "Thấy tiểu cô nương lần trước, bản cung còn tưởng Thanh Châu có chút kiên cường, trong lòng âm thầm thán phục, ai ngờ, cũng chỉ như thế mà thôi."
Nha hoàn kia cẩn thận đứng đợi ở một bên, không lên tiếng.
Từ trước đến nay, Vương phi vẫn cực kỳ giữ thân phận, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc thật ra ngoài, nhưng chuyện lần trước, ngay cả đám hạ nhân các nàng cũng có thể nhìn ra, đối phương đã giận dữ rất nhiều ngày mới bình tĩnh trở lại.
Nghĩ tới đây, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Nếu Tổng binh Thanh Châu tới chơi, Vương phi có muốn gặp hắn không?"
"Gặp chứ, vì sao lại không gặp?" Một tia châm biếm vừa lướt qua trong mắt Tề Vương phi, nàng ta lại tùy ý nói: "Chỉ có điều thân thể bổn cung đang bệnh nhẹ, Vương gia lại không có mặt trong phủ, nếu Khương Tổng binh nguyện ý, cứ ở bên ngoài phủ chờ thêm mười ngày nửa tháng, nếu không muốn chờ, vậy thì trở vê Thanh Châu đi."
Lúc trước, đồ đệ của ông ta kiêu ngạo như vậy, chắc là do sư phụ dạy tốt. Bây giờ lửa cháy đến nơi mới biết sốt ruột.
Thanh Châu gấp nhưng nàng ta không vội, muốn nhờ vả, cứ thành thành thật thật chờ đi, chờ đến khi nào trong lòng nàng ta nguôi giận lại nói.
Về phần xuất thủ tương trợ... Ài, Tê Vương phi lại nhớ đến cảm giác lưu luyến khi đưa nhi tử nhà mình đến Huyền Quang động, trên đời này không phải chuyện gì cũng có cơ hội lần thứ hai.
"Nô tỳ hiểu rồi." Nha hoàn nọ gật gật đầu, cung kính hành lễ rồi lui ra khỏi đình viện. Ngay sau đó, nàng lập tức gọi mấy tên thị vệ tới, lại nghe Tê Vương phi phân phó thêm: "Đúng rồi, đến lúc đó gặp người không cần phải quá mức khách khí, thái độ hơi lạnh lùng cứng rắn một chút vào."
Đám võ phu Trấn Ma ti thô bỉ ở Cửu Châu đã quen, lại quên đi lòng kính sợ đối với Vương phủ, lần này Vương phi muốn để cho bọn họ nhớ thật lâu, học được một chút quy củ, cũng tiện khắc sâu vào lòng cái gì gọi là Hoàng thành.