Chương 381: Hắn Chọn Giờ Mà Đến Hả?
Chương 381: Hắn Chọn Giờ Mà Đến Hả?Chương 381: Hắn Chọn Giờ Mà Đến Hả?
Võ Miếu.
Chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở phía trước tòa đại điện cao ngất này.
Hai bên trái phải của Võ Miếu được phân chia rất rạch ròi, một bên thuộc về tróc yêu nhân còn một bên thuộc về Trấn Ma ti. Ở thời điểm hiện tại, vẫn có rất nhiều cường giả của triều đình đến từ các châu, đang đứng đầy bên ngoài chờ đến lượt mình tẩy luyện.
Cũng không biết là lân trước bọn họ xui xẻo cái gì, rõ ràng đã sắp xếp theo trình tự xong, ai biết đâu Võ Miếu lại trực tiếp dừng hoạt động tẩy luyện của Cửu Châu, trải qua thời gian dài như vậy, mãi mới chờ được đến lúc nơi này tiếp tục cho tẩy luyện trở lại.
Một vị tróc yêu nhân vất vả lắm mới chờ được đến lúc mình bước lên hàng đầu, đang chuẩn bị nhấc chân đi vào, bỗng nhiên mí mắt lại nhảy hai lần. Gã lập tức theo bản năng, đưa mắt nhìn lại phía sau, chờ đến lúc chú ý thấy những hình vẽ trên chiếc xe ngựa kéo nọ, trong lòng mới âm thầm thở phào.
Cũng may, người tới là một vị Tổng binh.
Tuy thân phận của đối phương rất cao, nhưng không cần tẩy luyện, hẳn là có chuyện gì khác.
Vị tróc yêu nhân nọ lại đang chuẩn bị xoay người, đột nhiên lại bắt gặp một bóng người cao lớn bình thản bước xuống từ bên trong xe ngựa.
Trong mắt gã lóe lên vài phần nghi hoặc, sau đó, càng nhìn đối phương càng thấy quen mắt: "..."
Tuy thanh niên nọ đã thay bộ giáp đen lạnh lẽo lúc trước rồi, nhưng gương mặt trẻ tuổi kia vẫn bình tĩnh như trước.
Con mẹ nó! Người này chọn giờ mà đến đúng không? Vì sao hắn không đến sớm, cũng không đến muộn, lại đến đúng vào thời điểm này?
Hai tay của vị tróc yêu nhân kia cũng bắt đầu run rẩy. Lần trước, cũng người thanh niên này đi vào, sau đó Võ Miếu lập tức đóng cửa, mà đến tận bây giờ, bên tai gã vẫn còn vang vọng hai từ "Mười lần" kia.
“Cho ta vào! Ta tới trước!"
Đột nhiên gã xông vào tổng nha môn của tróc yêu nhân.
Những người còn lại nhao nhao ghé mắt nhìn sang, có chút kinh ngạc vì phản ứng quá mức đột ngột của người này, mà sau đó, tất cả cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa mới tới. Chỉ một thoáng thôi, trong mắt bọn họ cũng lóe lên vẻ kinh ngạc vô cùng. Là xe ngựa của Trấn Ma ti, người nọ lại mặc áo đen... Đây là một vị Tổng binh sao?
"Trẻ như vậy?"
"Là pháp quyết huyễn hình mà thôi, một lão già còn giả bộ nai tơ."
Mấy người khác bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ cung kính ôm quyền.
Thẩm Nghi hơi gật đầu với bọn họ, lại lập tức nhìn về phía Võ Miếu.
"Ta đi nộp văn thư, ngươi chờ một chút, không quen thuộc nơi này thì chớ đi lung tung." Khương Nguyên Hóa lên tiếng dặn dò một câu, rồi mang theo phân báo cáo công tác đã chuẩn bị sẵn, lập tức bay về phía bên phải.
Lần này, bọn họ đến tìm Võ Miếu có việc, ngay cả khi Tổng binh tới, cũng phải dựa theo quy củ ở nơi này.
"Được." Thẩm Nghi yên tĩnh đứng tại chỗ.
Một lát sau, có một bóng người mặc áo xanh bước từ trong đại điện ra ngoài. Lão nhân ấy cụp mắt xuống, liếc mắt nhìn thanh niên: "Trở về rồi còn không vào, đứng ở bên ngoài làm gì?”
Lão vẫy tay nói: "Mau đi theo lão phu."
"Thẩm Nghi bái kiến Ngô đại nhân." Thẩm Nghi hơi chắp tay, lại đưa mắt nhìn tổng nha môn Trấn Ma ti bên này.
Từ trước đến nay, hắn vẫn tương đối tôn kính với những tồn tại chủ động tặng bảo này.
"Không cần phải băn khoăn, lát nữa lão phu sẽ phái người gọi hắn tới." Ngô đại nhân lắc đầu, thoạt nhìn, lão cũng không quá để ý đến một vị Âm Thần sắp sửa tiêu vong. Ngay sau đó, lão lập tức dẫn theo thanh niên kia đi về phía mảnh sân rộng lớn phía sau Võ Miếu.
Những người còn lại đều kinh ngạc nhìn theo hai người nọ rời đi, người coi miếu lại rời đi sao? Vậy thì chuyện tẩy luyện lần này...
Rốt cuộc là Thanh Châu bên kia có chuyện quan trọng đến cỡ nào, lại khiến vị đại nhân coi miếu này tùy tùy tiện tiện bỏ rơi đám người mình rồi?
Hảẳn là không đến mức bị yêu ma xâm chiếm chứ?
Hơn nữa, ngay cả khi Thanh Châu bên kia bị yêu ma xâm chiếm, thì dựa theo tính cách của đám người Võ Miếu này, xác suất lớn là bọn họ sẽ không quan tâm. Một lát sau, Khương Nguyên Hóa mới từ trong tổng nha môn bay ra ngoài, chợt phát hiện một đám người bên ngoài đều đồng loạt nhìn thẳng về một hướng rồi.
Có cái gì hay ho mà xem nhỉ?
Khương Nguyên Hóa cũng theo thói quen đưa mắt nhìn theo hướng đó, một lát sau mới bỗng nhiên phản ứng lại: "Ơ hay, người đâu rồi?"
"Thế nào, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả? Hay là Thanh Châu các ngươi lại xảy ra chuyện gì?" Ngô Đạo An không nhanh không chậm, bước đi ở phía trước.
Lúc trước, lão đã nhắc nhở đối phương rồi, con đường tu hành còn long đong, lận đận hơn những gì thanh niên này tưởng tượng, thời gian ngàn năm nhìn như dài dằng dặc, kì thực chỉ là một cái búng tay, một cái chớp mắt mà thôi.
Đối với tu sĩ như bọn họ, thọ nguyên vĩnh viễn là thứ trân quý nhất.
Nhưng khiến cho lão có chút ngoài ý muốn, bởi vì Thẩm Nghi tỉnh ngộ nhanh hơn rất nhiều so với những gì lão từng tưởng tượng.
"Nếu là chuyện của Thanh Châu, vậy không cần mở miệng, kể cả khi ngươi là đệ tử của Võ Miếu..."
"Đệ tử ký danh." Thẩm Nghi nhẹ giọng nói.
"Lão phu biết rồi!" Ngô Đạo An hậm hực quay đầu lại, tiểu tử này đúng là kẻ luôn làm cho người ta không thể nào lý giải nổi.
Đối với người khác, nếu có thể trở thành đệ tử chân chính của Võ Miếu, trong lòng bọn họ sẽ vô cùng vinh hạnh, cho rằng mồ mả tổ tiên nhà mình bốc khói nhẹ rồi, nhưng đến thanh niên này, đối phương chẳng những không thèm thuận cột mà leo lên, ngược lại còn thành thành thật thật mở miệng nhắc nhở lão.
Đúng là không hợp lẽ thường, cực kỳ không hợp lẽ thường.
"Mặc dù ngươi là đệ tử ký danh của Võ Miếu! Chúng ta cũng không có dư lực để rút ra đâu.
Những lời này là Ngô Đạo An nói thật.
Tuy đám Võ Tiên bọn họ có cảnh giới cao hơn Tổng binh Cửu Châu, nhưng trước khi ngưng tụ Kim Thân Pháp Tướng, đối đầu với Yêu Vương cũng không dám nói là nghiền ép được đối phương, mà ngược lại một khi rơi vào thế giằng co, sẽ khiến cho tầng phòng ngự của Võ Miếu trở nên trống rỗng.
Nếu võ phu Hỗn Nguyên cảnh thực sự có thời gian, lão cũng không ngại nể mặt thiên phú của Thẩm Nghỉ, mà ra mặt thay đối phương mời một - hai vị Tông Sư đi tới trợ trận. Nhưng hiện tại, đúng là trong tay bọn họ không có người để dùng.