Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Giáp Viện!

Chương 386: Giáp Viện! Chương 386: Giáp Viện!Chương 386: Giáp Viện!

Giang Hạc cũng dứt khoát bỏ qua đề tài này, tiếp tục dò hỏi thêm: "Ngươi cũng đến gia nhập vào Võ Miếu ư? Vì sao không đi vào?"

"Ta đang đợi người.ˆ

Thẩm Nghi đưa mắt nhìn về phía xa, từ lúc Giang Hạc tới bắt chuyện với hắn, đã có bảy - tám người lại gần, lặng lẽ lắng nghe. Sau khi nghe hai người nói chuyện với nhau, tất cả đều ngừng bước chân, trực tiếp bỏ đi ý niệm chủ động kết bạn trong đầu.

"Chờ ai? Có cần ta giúp ngươi tìm hay không?" Giang Hạc không vội vã rời đi, thế đạo hiểm ác, thêm một bằng hữu cũng coi như có thêm một con đường.

Gã tùy tiện đưa mắt nhìn vào trong viện, lại bắt gặp tất cả đám đồng môn của mình đều thành thành thật thật quay người trở vào bên trong rồi.

Xuy, mấy thứ mắt cao hơn trời.

Không đợi gã chửi thâm trong lòng xong, sau lưng đã truyên đến một giọng nói khàn khàn âm u: "Ngươi rảnh lắm sao?"

Giang Hạc vô thức rụt cổ lại, cũng không quay đầu, đã cười ngượng ngùng nói: "Ngô tiên sinh, học sinh đi tu luyện ngay đây.'

Gã chạy vội vào trong nội viện, lại lén lút liếc mắt nhìn ra sau lưng, mới phát hiện Ngô Đạo An vốn luôn lạnh lùng từ trước đến nay, lại lộ ra vẻ mặt cũng không tệ lắm.

"Chờ lâu rồi hả?" Hiển nhiên là vị lão nhân vừa thay người ta hoàn thành một lần tẩy luyện.

"Ta cũng vừa tới." Thẩm Nghỉ lắc đầu nói.

"Đi theo ta" Ngô Đạo An cũng không nhiều lời, đã cất bước tiến vào trong viện, dẫn theo Thẩm Nghi đi vào bên trong.

Giang Hạc trơ mắt nhìn hai người đi xa, mãi cho đến khi bọn họ đã rời khỏi đình viện mới buột miệng nói: 'Ô..."

Tiểu tử kia thoạt nhìn luôn lặng lẽ, không có gì đáng chú ý, lại là một đại nhân vật ư?

Có thể làm Ngô lão quỷ tự mình đi tới tiếp đãi, chí ít cũng là hạt giống của Ất Viện.

Càng đi sâu vào trong, số người xung quanh lại giảm bớt đi mấy lần.

Ngô Đạo An cũng không định giới thiệu bọn họ cho Thẩm Nghị, chỉ trâm mặc đi ở phía trước. "Ngô tiên sinh." Có vị trung niên áo trắng đứng dậy chào hỏi, bên cạnh đối phương là một vị phụ nhân cũng mặc áo trắng, vừa nhìn đã cảm nhận được hai người này có chút ý tứ thân tiên quyến lữ rồi.

Ngô Đạo An tùy ý phất phất tay, lại trực tiếp đi lướt qua hai người bọn họ. Từ trước đến nay, lão vốn chưa bao giờ tỏ vẻ thân thiện với đám võ phu thô bỉ này.

Mỹ phụ mặc áo trắng khẽ nhíu mày, lại đưa nhìn vê phía thanh niên đang đi sau lưng Ngô lão quỷ.

Bên trong Ất Viện lại có thêm người mới ư? Còn là một tiểu tử non nớt như thế?

Phải biết rằng, chỉ có chừng ba mươi người có thể tiến vào viện này, mà muốn tiến vào nơi ấy, tu vi Bão Đan viên mãn chính là bậc cửa.

Đôi phu thê nọ liếc mắt nhìn nhau, đều bắt gặp một tia kinh ngạc trong mắt đối phương.

Mãi cho đến khi Thẩm Nghi đã đi theo Ngô Đạo An rời khỏi Ất Viện rồi, hai người mới bất đắc dĩ cười một tiếng: "Đã dọa ta rồi, hóa ra là một tu sĩ Âm Thần."

Khác với võ phu, ở bên trong Võ Miếu có một biện pháp rất thô bạo để phân rõ cảnh giới của tu sĩ Âm Thần, đó chính là xem thân thể.

Người có nhục thân càng khô kiệt, tu vi lại càng cao.

Bởi vì điêu này cho thấy rằng, đối phương đã không còn bị vây khốn bởi huyết nhục nữa, đương nhiên sẽ không đặt tâm tư lên thân thể phàm thân.

Giáp Viện có địa vị cao nhất, nhưng không có nghĩa là thực lực cao nhất, nó càng coi trọng thiên phú hơn.

Chung quy lại, một hạt giống Âm Thần có hy vọng ngưng luyện Kim Thân Pháp Tướng càng khiến người ta dễ dàng tiếp nhận hơn một chút so với một võ phu tuổi còn trẻ đã đạt đến trình độ Bão Đan viên mãn.

"Ngươi ở nơi này." Ngô Đạo An dẫn Thẩm Nghỉ đi tới một tiểu viện âm u, nhìn như trống trải không người.

Thẩm Nghi trâm mặc nhìn vê phía cửa viện, chỉ liếc mắt một cái đã trông thấy ba luông Âm Thần, mà giờ phút này, ba lão đầu kia đang gật đầu chào hỏi hắn.

"Giáp Viện không có quá nhiều quy củ, nhưng cố gắng hết sức, đừng để cho Âm Thần tiến vào chỗ ở của sư huynh sư tỷ ngươi. Ở nơi này, có vài người khá cổ quái, rất dễ phát sinh tranh chấp. Đương nhiên, người bên ngoài sẽ không tiến vào chỗ ở của ngươi.'

"Hơn nữa cánh cửa bên ngoài căn phòng này đều được xây dựng bằng bí pháp, cảnh giới của ngươi khá thấp, nếu không cẩn thận đụng vào sẽ khiến Âm Thần bị hao tổn." Ngô Đạo An dẫn hắn đi vào trong nhà, khẽ nhắc nhở một câu.

Tổng binh đã quen rúc mình ở địa phương nhỏ, luôn cảm thấy người bên ngoài đều không nhìn thấy mình, bởi vậy bình thường, phong thái di chuyển của ông ta rất tùy tiện, cứ gặp cửa là xuyên, cứ gặp tường là chui, bởi vậy mà đi đến một nơi như Giáp Viện này, rất dễ bị người ta đánh.

Nói đến đây, lão nhân nọ lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc ngọc giản: "Đây là Tam Nguyên Thăng Tiên Đại Pháp, ngươi cất nó đi, tuy cùng tu một loại pháp môn, nhưng lý giải của chúng ta lại hoàn toàn khác biệt. Lão phu sẽ không lừa gạt ngươi, chờ tu thành Võ Tiên thượng cảnh, ngươi lại tới kho vũ khí chọn một bộ pháp môn Kim Thân thích hợp với mình đi."

"Đa tạ." Thẩm Nghi tiếp nhận ngọc giản, trong lòng thoáng lướt qua một tia mới lạ.

"Đừng khách khí." Ngô Đạo An cười cười lại lắc đầu nói: "Võ Miếu không thiếu công pháp, cũng không thiếu nguyện lực... Chúng ta chỉ thiếu người."

Thay vì nói là thanh niên này cảm tạ Võ Miếu, không bằng nói Võ Miếu nên cảm thấy vui sướng vì có hắn gia nhập.

"Không có chuyện gì thì đừng ra ngoài đi lung tung, cứ an tâm ở chỗ này tu luyện. Nếu có chuyện gì, hãy phân phó người của ba viện khác đi làm. Ai dám không nghe, ngươi cứ tới tìm lão phu, lão phu sẽ giúp ngươi trị hắn."

Thẩm Nghi đứng dậy, từ chối cho ý kiến, lặng lẽ tiễn Ngô sư huynh rời đi, sau đó đóng cửa lại.

Hắn ngồi ở mép giường giả vờ như mình là một cái cọc gỗ, sau đó mới để cho Âm Thần thoát thể mà ra: "Đi, thử xem cửa phòng và vách tường có cấm chế hay không?"
Bình Luận (0)
Comment