Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Võ Tiên. Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp!

Chương 387: Võ Tiên. Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp! Chương 387: Võ Tiên. Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp!Chương 387: Võ Tiên. Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp!

Thẩm Nghi âm thầm ra lệnh cho Thanh Hoa phu nhân, chỉ thấy luông Âm Thần vừa xuất hiện, đã không chút do dự bay về phía cửa phòng, chỉ dừng lại khi khoảng cách giữa nó và cánh cửa kia chỉ còn chừng một tấc.

"Hồi bẩm chủ nhân của ta, nếu tới gần hơn sẽ xảy ra vấn đề." Giọng nói quyến rũ vang lên trong đầu Thẩm Nghi.

Hắn lại chỉ huy đối phương thử chạm vào vách tường, sau đó cũng lập tức xác định được tất cả mọi thứ ở nơi này đều đúng như Ngô Đạo An vừa nói.

Trong lúc điều khiển Thanh Hoa phu nhân, hắn vẫn không hề động đậy. Ai mà biết được đám Võ Tiên này có thủ đoạn gì khác không, cứ cẩn thận một chút cũng không thừa.

Thẩm Nghi lại dùng thân niệm cảm nhận miếng ngọc giản trong tay. Trên giao diện nhanh chóng có thêm một hàng chữ.

[ Võ Tiên. Tam Nguyên Thăng Tiên Đại Pháp: Chưa nhập môn }

Đọc đến đây, hắn lập tức để cho Âm Thần trở lại khí hải, sau đó mới thu Thanh Hoa phu nhân vào trong giao diện.

Chờ làm xong xuôi việc này, Thẩm Nghi mới lấy tấm Kim Lang ngọc phù ra nắm trong lòng bàn tay, sau đó điều động khoản thọ nguyên của yêu ma còn sót lại hơn bốn ngàn năm, dần dần rót vào trong môn công pháp mới này.

[ Năm đầu tiên, ngươi mở Tam Nguyên Thăng Tiên Đại Pháp ra, đọc lời tựa của cuốn sách, sau đó khép lại, pháp môn này cần phải đạt đến trình độ Võ Tiên hạ cảnh mới có thể tu luyện được, Âm Thần của ngươi còn cách cảnh giới này một khoảng rất xa ]

Lúc trước, khi Toái Đan, Âm Thần của hắn còn thiếu tích góp, nên giờ phút này, nó cần được bổ sung đầy đủ.

Thẩm Nghi lại cảm nhận được luồng sương trắng đầy trời đang nhanh chóng lao thẳng về phía mình, toàn thân đều ngập tràn cảm xúc ấm áp.

Âm Thần trong khí hải nhanh chóng trở nên ngưng thực, mãi cho đến khi giống như Đạo Anh, hóa thành hình người sinh động như thật.

Cần toàn bộ hương hỏa của Thanh Châu mới có thể cung cấp nuôi dưỡng ra một vị võ phu cảnh giới Võ Tiên, lúc này Âm Thần đã thành hình, nhưng mảnh sương trắng đang lao thẳng về phái này vẫn không có xu thế giảm bớt. Không hổ là nội tình từ khi khai triều đến nay... Đủ nhiêu nhai

Phải biết rằng, đây chỉ là một bộ phận thuộc về Trấn Ma ti mà thôi.

[ Năm thứ năm mươi sáu, ngươi đã là Võ Tiên hạ cảnh, cuối cùng cũng có tư cách tu luyện pháp môn này. Ngươi lại mở nó ra. Từ sau khi học được Thôn Thiên Đan Phệ Pháp, ngươi đã có hiểu biết nhất định đối với những loại văn tự tối nghĩa như thế. Nó không còn là loại Thiên Thư mà trước kia dù có xem, ngươi cũng hoàn toàn không hiểu. ]

[ Năm thứ một trăm hai mươi ba, ngươi ghi nhớ toàn bộ nội dung vào trong lòng, sau đó rơi vào trầm tư. Trong mắt ngươi, nó đã phát sinh biến hóa, từ một cuốn Thiên Thư có đọc cũng chẳng hiểu gì, đã biến thành một cuốn sách có đầy chữ, dù chữ nào cũng biết, nhưng đọc tổng thể lại hoàn toàn không biết cuốn Thiên Thư này nói về thứ chó má gì }

[ Cùng một câu, nhưng khi ngươi và Thanh Hoa phu nhân đưa mắt nhìn nhau, lại có thể lý giải ra đến bốn mươi tám loại ý tứ khác nhau ]

[ Nhưng nột con yêu ma thì biết cái gì về phương pháp tu luyện của Âm Thần chứ? Ngươi trầm ngâm một lát, đã quyết đoán bác bỏ ý kiến của nàng, bây giờ chỉ còn lại bốn mươi bảy loại ]

Chỉ đơn giản là tu luyện theo công pháp mà thôi, vì sao lại khó như vậy sao?

Có phải là tự sáng tạo võ học đâu?

Thẩm Nghi bắt đầu cảm nhận được một nùi hoang mang đang dần dần tích lũy trong đầu, hắn nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương.

Lượng lớn thọ nguyên yêu ma lại nhanh chóng trôi đi.

Rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được Âm Thần trong khí hải của mình bắt đầu phát sinh biến hóa.

[ Năm thứ bảy trăm chín mươi ba, ngươi cho rằng, có lẽ môn công pháp này chỉ có thể cung cấp cho mình một loại phương hướng suy nghĩ mà thôi, căn bản không có đáp án chính xác, hoặc là tất cả chúng đều là đáp án chính xác, so với ngồi không suy nghĩ viển vông, chẳng bằng cứ luyện trước thử xem ]

Trong chốc lát, mảnh sương trắng đầy trời kia lại một lần nữa bị điều động. Chúng nó tập trung lại, chui vào bên trong Âm Thần, rồi dùng một loại quỹ tích huyền ảo chậm rãi lưu chuyển trong đó.

Nhưng toàn bộ quá trình lưu chuyển cũng không thông thuận, ngược lại còn lộ ra vẻ trúc trắc cực kỳ. Thậm chí có đôi khi vận chuyển được một nửa, đột nhiên nó lại thay đổi phương hướng, đi theo đường khác.

[ Năm thứ hai ngàn chín trăm, ngươi luôn cảm thấy cái này không quá thích hợp, hình như là con đường vừa rồi đã sai, sau đó suy nghĩ của ngươi lại bắt đầu thay đổi vô số lần ]

Thẩm Nghi trâm mặc nhìn nội dung nhắc nhở trên giao diện, khẽ thở dài trong lòng.

Cũng may, thứ bị tổn hại chỉ là Âm Thần mà không phải bản thân hắn, nếu hắn cũng tu luyện loại tu pháp này, sớm muộn gì cũng bị tẩu hỏa nhập ma.

Được rồi, coi như luyện tập đi.

Rốt cục hương hỏa nguyện lực vốn cực kỳ dồi dào cũng bắt đầu giảm bớt, đổi lại là Âm Thần của hắn cũng ngưng kết gần như thực chất rồi. Nó vẫn ngồi xếp bằng như cũ, ngũ quan càng rõ ràng, nhưng biểu cảm trên mặt càng ngày càng có vẻ lạnh nhạt, thật giống như đã rời xa thế tục, tránh thoát hồng trần, trở nên càng ngày càng giống một bức Tượng Thần trên bệ thờ.

Biến hóa rõ ràng nhất là bên người nó lại có thêm một đám mây lành vờn quanh.

Sương trắng vẫn còn ngưng kết, thậm chí còn mơ hồ có xu thế ngưng tụ thành đám mây lành thứ hai, nhưng bỗng nhiên, hết thảy mọi biến hóa chợt ngừng lại, mảnh sương trắng bên ngoài lại tiếp tục duy trì trạng thái sương mù như cũ.

Thẩm Nghi vô thức đưa mắt nhìn hương hỏa nguyện lực, chợt phát hiện chúng vẫn còn lại chừng một phần ba. Hắn cụp mắt nhìn về phía giao diện, thì ra là thọ nguyên của yêu ma đã hao hết...

[ Năm thứ bốn ngàn bảy trăm ba mươi sáu, ngươi đã đột phá thành Võ Tiên trung cảnh từ lâu, ngay khi chạm đến bình cảnh của cảnh giới cao hơn, đột nhiên ngươi cảm thấy tuổi thọ sắp hết, trong lòng không khỏi sinh ra một chút tiếc nuối vì để thời gian trôi qua vô ích, trong lúc âm thầm, lại buông ra một tiếng thở dài... ]

[ Võ Tiên. Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp: tiểu thành ]
Bình Luận (0)
Comment