Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Miễn Cưỡng Dùng Trước Đi, Sau Này Lại Đổi!

Chương 388: Miễn Cưỡng Dùng Trước Đi, Sau Này Lại Đổi! Chương 388: Miễn Cưỡng Dùng Trước Đi, Sau Này Lại Đổi!Chương 388: Miễn Cưỡng Dùng Trước Đi, Sau Này Lại Đổi!

"Hít!" Thẩm Nghỉ vươn tay đỡ trán, giống như vừa tự mình vượt qua một cái vực sâu vô biên vô hạn, tới lúc sắp đến bờ bên kia, lại đột nhiên kiệt lực, chỉ có thể tuyệt vọng rơi xuống...

Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng không có một chút cơ hội nào.

Hắn cố gắng điều chỉnh nhịp hô hấp nặng nề kia, lại bất đắc dĩ nhìn về phía một hàng chữ khác.

[ Thọ nguyên còn còn thừa: Hai ngàn chín trăm năm mươi sáu năm ]

Thứ hao hết là thọ nguyên của yêu ma, cũng không phải thọ nguyên của mình, phí thời gian cái rắm á.

Phải biết rằng, sau khi đột phá Hỗn Nguyên cảnh, tuổi thọ của hắn lại tăng thêm hai ngàn năm, tới hiện giờ, hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đang lúc tuổi trẻ khỏe mạnh, làm sao có thể bị loại tâm tình này ảnh hưởng?

Rất nhanh, Thẩm Nghi đã khôi phục trạng thái bình thường, tiếp tục giả làm cọc gỗ.

Hắn thả Thanh Hoa phu nhân ra ngoài, lại nhét nàng ta vào trong Âm Thần.

Ngay sau đó, một bóng dáng cao to kéo theo sương trắng trực tiếp xuất hiện trong phòng, xung quanh thân thể có một đám mây lành vờn quanh, quả nhiên... nhìn giống hệt Tiên nhân hạ phàm.

Khí tức mạnh mẽ quét ra, thiếu chút nữa đã khiến Thẩm Nghi không nhịn được mà mở mắt ra nhìn rồi.

"Pháp Thân của chủ nhân ta quá mức cường hãn, Thanh Hoa có chút không chịu đựng nổi..." Giọng nói của Thanh Hoa phu nhân lại vang lên trong đầu.

Yêu hồn trải qua vạn năm ngưng tụ, vậy mà giờ phút này nàng lại bắt đầu tố khổ với hắn rồi?

Thẩm Nghi dùng thần niệm chạm vào mối liên hệ với Thanh Hoa, sau đó cưỡng ép kết nối với đối phương.

Trong đầu lại sinh ra ý niệm muốn mở to đôi mắt.

Thanh niên kia vẫn ngồi ngay ngắn trên giường không nhúc nhích, còn Âm Thần đang khoanh tay đứng ở trong phòng, lại chậm rãi mở đôi con ngươi ra, trên khuôn mặt vốn hờ hững vừa tăng thêm vài phần lạnh lùng. "Phù." Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi khống chế Âm Thần, trong lòng có chút mới mẻ, hắn lập tức đưa mắt nhìn xuống nhục thân của mình.

Thanh Hoa không nói sai, đúng là bộ thân thể Âm Thần này đã trở nên mạnh mẽ quá mức rồi, trong khi yêu hồn lại tương đối suy nhược, nhất cử nhất động đều mang đến cảm giác trì trệ.

Đưa mắt nhìn đám mây lành bên cạnh, hắn không khỏi nhớ tới ba đạo vân văn được may trên bộ y phục cho nhóm giáo úy Trấn Ma TÌ.

Có lẽ bọn họ dùng vân văn làm tiêu chí cũng vì bộ Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp này, một đám mây chính là Võ Tiên trung cảnh, ba đám mây tề tụ lại có nghĩa là đối phương đã đủ năng lực ngưng tụ thành Kim Thân Pháp Tướng, sau đó trảm yêu trấn ma, phù hộ Đại Càn.

"Miễn cưỡng dùng trước đi, sau này lại đổi. Thẩm Nghi nhường quyên khống chế cho Thanh Hoa, để một lần nữa trở lại bên trong thân thể của mình. Hiện giờ trong tay hắn không có con yêu ma nào mạnh hơn, cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng trước.

"Đổi ư?" Thanh Hoa phu nhân có chút ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều.

Chẳng lẽ thần thông của chủ nhân đã cường đại đến trình độ này, ngay cả Âm Thần cũng có thể đổi một cái khác sao?

Hay là muốn đổi nàng...

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Thanh Hoa phu nhân lại có chút sợ hãi, nàng ta vội vàng tiến lên, cẩn thận từng li từng tí bóp vai cho Thẩm Nghi.

Âm Thần có thể điều động hương hỏa nguyện lực, mặc dù thứ này không có ích lợi gì đối với nhục thân, nhưng lại mang đến một chút ấm áp, khá là thoải mái dễ chịu.

Thẩm Nghi vốn đã bị cảm xúc tiêu cực bí bách, dồn nén suốt mấy ngàn năm trong quá trình thôi diễn làm cho tinh thần có chút mỏi mệt, nên cũng không từ chối hành động của nàng.

Ngô sư huynh nói Võ Tiên đều có sở thích kỳ quái, thì hắn thích dùng Âm Thần xoa bóp thân thể, hình như cũng không có gì lạ thường, chỉ cần dùng tâm niệm kết nối, thì ai có thể nhìn ra bộ thân thể này vẫn còn "Sống" đâu?

"Lúc không có ai, ngươi đổi hình dáng đi." Thẩm Nghi lặng lẽ liếc nhìn gương mặt kia, trong lòng có chút sợ hãi.

"Thanh Hoa tuân mệnh." Mảnh sương trắng bên cạnh Âm Thần hơi cuốn lên, nó lập tức biến thành hình dáng của Thanh Hoa phu nhân, chỉ một cái Chướng Nhãn Pháp sử dụng hương hỏa nguyện lực mà thôi, không coi là việc khó. Nàng từng là Yêu Vương tiếng tăm lừng lẫy một phương, đã bao giờ phải hầu hạ người khác đâu, bởi vậy động tác trên tay hơi có vẻ lạ lãm, cũng may Thẩm Nghi cũng không kén chọn.

Thoáng nghỉ ngơi một đêm, chờ tới sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghi thu hồi Âm Thần, sau đó lại thả Thanh Hoa phu nhân vào bên trong giao diện, dù sao nơi này cũng nằm dưới mí mắt của tu sĩ Hóa Thần cảnh, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Thọ nguyên của yêu ma đã hao hết, tiếp tục ở lại bên trong Võ Miếu cũng không có ý nghĩa, hắn lập tức cất bước đi ra ngoài viện.

Có lẽ hiện giờ là sáng sớm, bởi vậy đám người trong Ất Viện nhiều hơn hôm qua không ít, tất cả đều đang nói chuyện phiếm ngoài sân.

Dường như đôi quyến lữ mặc áo trắng kia có địa vị cực cao, mặc dù vẫn luôn trâm mặc ít nói, nhưng không cần biết những người khác nói đến chuyện gì cũng phải hỏi thăm ý kiến của hai người một câu.

Lúc này, đột nhiên đối phương lại đứng dậy mỉm cười nói: "Tiểu tiên sinh xin dừng bước."

Người trung niên cầm vỏ kiếm hơi chắp tay tiếp lời: "Tại hạ Lâm Thanh Dương, là môn đồ của Khí tông ở Lục Châu. Vị này là phu nhân nhà ta, còn chưa hỏi quý tính của tiên sinh?”

Khí tông ở Lục Châu.

Bảo cụ tuyệt phẩm?

Thẩm Nghi chậm rãi ngừng bước, cũng khách khí gật đầu nói: "Không gọi là quý tính gì, ta tên Thẩm Nghi."

Nghe hai người nói chuyện, đám môn sinh còn lại của Ất Viện đều an tĩnh xuống, cũng chắp tay chào hỏi với thanh niên kia.

Mặc dù nhìn đối phương rất trẻ tuổi, nhưng đã vào Giáp Viện thì chính là hạt giống có cơ hội thành tựu Hóa Thần cảnh rồi, nếu xét theo địa vị, đối phương chính là đệ tử của Võ Miếu, coi như là tiên sinh của đám người bọn họ.

"Ngài muốn ra ngoài sao? Chúng ta có thể giúp được gì cho ngài không?" Phu nhân Lâm gia bật cười hỏi.

"Ta muốn đi làm đúng giờ." Thẩm Nghi chỉ đáp lại một câu đơn giản như thế, đã lập tức lên tiếng chào tạm biệt mọi người.
Bình Luận (0)
Comment