Chương 389: Hy Vọng Của Trương Tuyên!
Chương 389: Hy Vọng Của Trương Tuyên!Chương 389: Hy Vọng Của Trương Tuyên!
Mặc dù tuyệt phẩm bảo cụ làm lòng người ngứa ngáy, nhưng đặt ở nơi nào, nó cũng không chạy đi được, hiện giờ vẫn là thọ nguyên của yêu ma quan trọng hơn.
Đi làm đúng giờ ư?
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Nghi đi xa, mọi người đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Người này mới vừa vào Võ Miếu, khẳng định là sẽ được ban công pháp, nhưng hắn không đặt tâm tư lên chuyện tu hành, lại muốn đi làm?
Chẳng lẽ đối phương còn đang làm việc ở triều đình hay sao?
Bên cạnh tòa đại điện cao ngất của Võ Miếu, lại có hai khu tổng nha nghiêm túc đứng lặng hai bên.
Từ sáng sớm đã có rất nhiều người tụ tập ở đây, có người muốn đến lĩnh thưởng, có người muốn tiến vào tu luyện bên trong Võ Miếu, cũng có người vừa trở về báo cáo công tác.
Thẩm Nghi nhìn đội ngũ thật dài trước mặt, sau đó trực tiếp đi vào, khiến cho không ít người chú ý nhìn qua.
"Không mặc y phục định chế, đây là Tổng binh của châu nào vậy?" Mấy người xếp hàng phía trước kinh ngạc nhìn hắn.
Tổng binh chen ngang, cũng không tính là chen ngang.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại trông thấy Lưu Khôn vốn đang đứng trong quây, lại bỗng nhiên đẩy vị Trấn Ma đại tướng trước mặt ra, vội vàng đứng lên khỏi ghế, dáng người thẳng tắp tựa như một cây trường thương.
"Thẩm đại nhân, ngài đây là?"
"Vị trí của ta ở đâu?"
Thẩm Nghi đi đến trước quây, Lưu Khôn thoáng sửng sốt một giây, mới vội vàng chỉ vào căn phòng bên cạnh: "Để ty chức dẫn ngài qua bên đó ngay."
"Không cần, ngươi cứ làm việc của mình đi."
Thẩm Nghi không nhanh không chậm đi tới, trực tiếp vén rèm tiến vào.
Lưu Khôn gian nan nuốt một ngụm nước bọt xuống, lại theo bản năng quay người nhìn về phía đám đông Trấn Ma ti đang xếp hàng. Quả nhiên, sắc mặt đám người kia đều có chút biến hóa.
Mặc dù Lưu Khôn không nói ra chức vị của đối phương, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngu, sao có thể không hiểu được tình huống trước mắt?
Đã cách nhiều năm rồi, rốt cuộc Trấn Ma ti cũng có thêm một vị Tuần Tra sứ.
"Hỏng rồi!" Lưu Khôn âm thâm nhéo mình một cái, từ trước đến nay gã luôn làm việc cực kỳ khôn khéo, sao lại sơ ý ở chỗ này rồi?
Bởi vì bản thân gã cho rằng mình đã nhìn thấu mọi chuyện, cũng cho rằng vị Thẩm đại nhân này chính là người được Ngô đại nhân đẩy lên "ăn không tiền lương”, vì vậy mới không có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Hơn nữa, ai có thể ngờ nổi, đối phương lại thật sự muốn đến tổng nha môn khoe khoang một phen chứ?
Bây giờ để nhiều người nhìn thấy như vậy... Làm sao mà ngăn được đây?
Lại nói, Trấn Ma ti của Cửu Châu khổ sở vì yêu họa đã lâu rồi, ai mà không có chút chuyện phiền lòng?
Đến lúc ấy, để Thẩm đại nhân mất mặt, chỉ sợ gã chính là kẻ phải chịu tội lớn rồi.
"Đầu yên tĩnh lại cho ta, xếp thành hàng!" Gã khẽ cắn môi, dùng sức vỗ xuống tủ quầy trước mặt, cuối cùng cũng thành công ép cho đám người phía trước phải thu ánh mắt lại, nhưng tiếng xì xào bàn tán vẫn không ngừng truyền ra.
Vào thời điểm này, có một người trung niên mặc giáp đen vừa từ đằng xa đi tới, đã trực tiếp đứng lại ở phía sau cùng của đội ngũ, mặc cho đồng bạn ở nơi này khoác lác, đối phương cũng chỉ ngẫu nhiên mỉm cười đáp lại, mà không nói năng câu gì, chỉ thấy trong mắt ông ta đều là lo âu và sầu khổ, có muốn cũng không xua đi được.
"Trương lão huynh, không phải ta nói ngươi đâu, nhưng Tùng Châu bên kia có thứ gì tốt mà ở lại chứ? Ngươi nên sớm học theo ta, đi đến Võ Miếu này, công pháp bảo dược không thiếu, còn có thể quen biết rất nhiêu cao thủ." Giang Hạc cười ha hả vỗ vai ông ta: "Hôm qua, Giang mỗ lại quen biết một vị thiên kiêu khó lường ở Thanh Châu. Người ta là cường giả Bão Đan viên mãn vừa tiến vào Ất Viện, tuổi còn trẻ, nhìn sơ qua cũng thấy đối phương có tư chất thăng tiến đến Hỗn Nguyên Tông Sư rồi. Ta có luận bàn mấy chiêu với vị Thẩm huynh đệ kia, đã nhận được thu hoạch khá lớn, cảnh giới lại tăng trưởng không nhỏ."
"Chúc mừng Giang huynh." Trương Tuyên nặn ra nụ cười, đối phương có thể dùng thân phận giang hồ xưng huynh gọi đệ cùng đại tướng của Trấn Ma ti, đều dựa vào chính là cái miệng chuyên lừa gạt người kia, nếu ông ta còn tin đối phương thêm lần nào nữa, thì ông ta chính là kẻ ngốc.
Đúng vào lúc này, một tiếng nói chuyện rất nhỏ lại truyền ra.
Ngay cả tróc yêu nhân bên kia cũng có mấy người sán lại gần. Thứ bọn họ am hiểu nhất chính là nghe ngóng tin tức, trong nhóm này còn có một vị trực tiếp chỉ đích danh người nọ: "Ta có quen biết một vị môn sinh ở bên trong Võ Miếu, người nọ là Tổng binh của Thanh Châu, họ Thẩm, hôm qua vừa tới Hoàng thành, đã thăng chức lên phó Tuần Tra sứt”
Tiếng nói chuyện này lập tức truyền vào tai Trương Tuyên, khiến ông ta đờ đẫn hồi lâu, có chút không tin nổi, vội vàng xoa xoa lỗ tai: "Tuần Tra sứ... Tuần Tra sứ..."
Dường như vừa nhớ tới cái gì, Trương Tuyên vội vàng xoay người nắm lấy bàn tay của đồng bạn: "Giang huynh, vừa rồi ngươi mới nói, ngươi có kết bạn với một vị thiên kiêu ở Thanh Châu, cũng họ Thẩm, chẳng lẽ là... Ngươi có thể giới thiệu vị ấy cho ta không...
Nếu lần này họ Giang kia không huênh hoang khoác lác, mà thực sự có quan hệ với đối phương thật...
Nếu ông ta có thể mời một vị Tuần Tra sứ trở về ——
Nhịp thở của Trương Tuyên dần dần trở nên nặng nà.
"Ách." Giang Hạc khẽ liếm môi, bỗng nhiên thân thể có chút cứng ngắc nói: "Có thể là ta nhớ lầm, đại khái là họ gì đó..."
Nhìn đôi mắt nóng rực của Trương Tuyên, trên mặt gã đành lộ vẻ đắng chát: "Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng ngươi đừng hy vọng quá lớn."
Kết bạn cái rắm, gã cũng chỉ biết được cái tên của người nọ mà thôi.
Huống chỉ... rất có thể vị Tuần Tra sứ này cũng không giống như trong tưởng tượng của Trương Tuyên đâu.
Dường như đối phương vốn không phải là Hỗn Nguyên Tông Sư, nếu không... thì tiến vào Võ Miếu làm gì?
Vất vả lắm mới nhìn thấy hy vọng, Trương Tuyên đâu chịu chờ lâu, ông ta lập tức kéo Giang Hạc đi tới, chen qua đám người trước mặt, vội vàng chạy về phía trước.
"Làm gì vậy!" Mọi người đã chờ phía trước hồi lâu, lập tức lộ vẻ mặt khó chịu, nhưng sau khi nhìn rõ bộ giáp đen lạnh lẽo trên người Trương Tuyên, cũng chỉ có thể trợn mắt lườm ông ta một cái mà không nói thêm gì nữa. ...