Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Thẩm Đại Nhân Là Đệ Tử Võ Miếu!

Chương 390: Thẩm Đại Nhân Là Đệ Tử Võ Miếu! Chương 390: Thẩm Đại Nhân Là Đệ Tử Võ Miếu!Chương 390: Thẩm Đại Nhân Là Đệ Tử Võ Miếu!

"Mượn đường, mượn đường một chút." Trương Tuyên đây áy náy, khẽ gật đầu với mọi người, lại lập tức bước vào nha môn.

Lưu Khôn vừa dừng bút, mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng của đối phương: "..."

Trong lòng lại âm thâm kêu khổ.

Tùng Châu bên kia chỉ hận không thể nửa năm chạy qua Võ Miếu một lần xin viện trợ, mỗi lần góp được chút công trạng tiến vào Hoàng thành, là kiểu gì khi há miệng, ông ta cũng nói chuyện về mối yêu họa kia.

Trương Tuyên đã sớm trở thành người quen cũ của gã rồi.

"Báo cáo công trạng thì đi xếp hàng phía sau..." Lưu Khôn âm thầm thở dài trong lòng, đang muốn thuận miệng lừa gạt đối phương một phen, nhưng còn chưa nói xong đã thấy Trương Tuyên không nói một lời, trực tiếp kéo người đứng sau lưng mình ra.

Giang Hạc ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Lưu Khôn thấy vậy, cũng thoáng trâm mặc một lát, gã liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận môn sinh Võ Miếu của đối phương.

Mà quan hệ của đám người này là phức tạp nhất cũng khó xử lý nhất.

Bị Trương Tuyên công khai xô đẩy, Giang Hạc chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ta, ta có quen với Thẩm đại nhân, mong tiểu huynh đệ đưa vào gặp mặt ngài một chút.'

Vừa nghe lời nói không đủ tự tin này, trong lòng Trương Tuyên lập tức trâm xuống.

Quả nhiên... lại là khoe khoang khoác lác.

Nhưng giờ phút này, cũng không còn biện pháp nào khác, ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lưu Khôn đang ngôi phía sau tủ quầy.

Lưu Khôn thở dài, đành phải đứng dậy đi về phía chiếc rèm đằng sau: "Chờ chút, ta đi bẩm báo với đại nhân."

Gã đứng bên ngoài nhẹ giọng nói nhỏ vài câu, rất nhanh đã nhận được câu trả lời thuyết phục của người trong đấy: "Để bọn họ vào."

"Ty chức hiểu."

Phỏng chừng vị Thẩm đại nhân này còn không biết Trương Tuyên của Tùng Châu là thứ khó chơi tới cỡ nào, đường đường là một vị Trấn Ma đại tướng nhưng tác phong thường ngày lại không khác gì người đuối nước, chỉ chực nắm lấy cây cột nào đó là leo lên trên, chỉ cân để ông ta nắm được một sợi dây thừng là dứt khoát không chịu buông tay.

Không phải chỉ nói hai - ba câu là có thể đuổi đi được.

Lưu Khôn trở về trước quầy, khẽ liếc Trương Tuyên một cái, sau đó cắn răng, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy mà úp mở nói: "Thẩm đại nhân là đệ tử Võ Miếu."

Câu nói này không chỉ điểm ra địa vị tôn quý của Thẩm Nghi, còn ẩn chứa một tin tức cực kỳ quan trọng. Đó là không giống với môn sinh, đệ tử Võ Miếu đều tu Âm Thần, chứ không phải là Hỗn Nguyên Tông Sư gì đó kia. Nên trước khi mở miệng nói gì đó, ông ta nhất định phải cân nhắc một chút, xem mình có thể đắc tội với một vị thiên kiêu trẻ tuổi đến đây ăn không tiền lương hay không.

Lời này vừa nói ra, Trương Tuyên lập tức ngẩn người tại chỗ, sau đó đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Giang Hạc bên cạnh.

Ông ta biết trong lời nói của đối phương có chút khoác lác, nhưng thực sự không ngờ đối phương lại tới loại trình độ này, ngay cả pháp môn vị Thẩm đại nhân này tu là cái gì cũng chưa làm rõ ràng, thế mà cũng dám nói mình đã luận bàn qua mấy chiêu với người nọ.

Khóe mắt Giang Hạc khẽ co giật hai cái, rơi vào tình huống này, gã dứt khoát ngậm miệng lại giả điếc luôn.

"Mau vào đi, còn chờ đại nhân ra đây mời các ngươi hả?" Lưu Khôn trừng mắt nhìn hai người một cái.

Nếu đã thông báo, đương nhiên phải theo đúng quy trình.

Trương Tuyên mang theo sắc mặt u ám cất bước đi tới, lại cúi người vén bức rèm dài kia lên. Mặc dù Giang Hạc không quản được cái miệng của mình, nhưng chút nghĩa khí này vẫn có, gã cũng vội vàng đi theo phía sau Trương Tuyên.

Đây là lần thứ hai, gã nhìn thấy thanh niên kia.

Đối phương đang mặc một bộ áo đen, yên tĩnh ngồi ở sau bàn, tuy khuôn mặt tuấn tú kia có chút trẻ tuổi, nhưng không hiểu sao khi khuôn mặt ấy rơi vào trong mắt Giang Hạc, gã lại nhìn ra mấy phần uy nghiêm.

Tuần Tra sứ, chấp chưởng nha môn Trấn Ma ti của Cửu Châu, quản lý môn phái thế gia trong thiên hạ. Quản được hay không lại là chuyện khác, ít nhất là trên danh nghĩa, đám yêu ma của Đại Càn triều này đều do hắn xử trí.

Giang Hạc chắp tay, trong lòng âm thâm cảm thấy không đúng, rõ ràng lúc trước, gã đã chuẩn bị sẵn tư thế để hàn huyên vài lời, nhưng gặp được người cần nói, trong đầu lại loạn thành một đoàn, há miệng nửa ngày cũng không nói được một câu.

"Nói chính sự đi." Thẩm Nghi hơi gật đầu nhìn hai người bọn họ.

Sau khi câu nói này vang lên, thân thể căng cứng của hai người kia mới thoáng thả lỏng được đôi chút.

"Ty chức Trương Tuyên đến từ Tùng Châu, tham kiến Thẩm đại nhân." Trương Tuyên cố gắng làm cho biểu cảm trên mặt mình trở nên bình tĩnh, không quá mức khẩn trương, cung kính hành lễ xong, trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu nói chuyện từ đâu.

Nếu đối phương không phải là Hỗn Nguyên Tông Sư, có nói ra cũng bằng vô ích.

Nhưng nếu cứ trầm mặc không nói, chẳng phải là đang khiêu khích Tuần Tra sứ hay sao?

Làm như thế nào cũng không đúng.

Phải biết rằng, những lời nói lúc trước của mấy người bọn họ làm sao có thể tránh được lỗ tai của Thẩm Nghi? Hắn biết đối phương đang lo lắng cái gì, mới cất giọng ôn hòa hơn một chút: "Ngươi cứ nói thẳng đi, ta đúng là tu sĩ Âm Thần, nhưng cũng hiểu sơ một ít phương pháp tôi thể."

Phương pháp tôi thể?

Nghe được câu này, Trương Tuyên chỉ biết cười khổ ngẩng đầu, nhưng nếu đã bị đối phương nhìn thấu tâm tư, ông ta cũng không lề mề thêm nữa, dứt khoát: "Bẩm báo Tuần Tra sứ đại nhân, Tùng Châu đang có hai con Yêu Vương làm loạn, tình hình hiện tại... sắp không chống đỡ được nữa rồi."

“Hai con sao?”

Thẩm Nghi lập tức đứng lên, đi đến trước mặt hai người.

Dường như Trương Tuyên đã nhãn nhịn rất lâu, dù không giải quyết được vấn đề, ông ta cũng muốn giãi bày nỗi khổ sở trong lòng ở trước mặt thủ trưởng: "Yêu Vương kia...

Nhưng ông ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đã ngơ ngác nhìn Thẩm đại nhân đi lướt qua người mình, tiến ra bên ngoài rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bình Luận (0)
Comment