Chương 391: Nào Có Ai Lại Làm Việc Như Vậy?
Chương 391: Nào Có Ai Lại Làm Việc Như Vậy?Chương 391: Nào Có Ai Lại Làm Việc Như Vậy?
Thẩm Nghi vén rèm lên, sau đó mới quay đầu lại thản nhiên nói: "Không cần phải sốt ruột, cứ trên đường đi lại nói sau.'
Trương Tuyên giật mình đứng đờ ra ở đó, Giang Hạc phải lén lút đẩy ông ta một cái, ông ta mới phản ứng được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Vị Thẩm đại nhân này định đi tuần tra Tùng Châu sao?
Phải biết rằng, ông ta đã đến tổng nha nhiều lần như vậy rồi, nhưng đã bao giờ gặp phải một vị thủ trưởng dứt khoát lưu loát cỡ này đâu?
"Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì... Mau dẫn Tuần Tra sứ trở về, dù gì cũng tốt hơn là một mình ngươi trở vê!" Giang Hạc chỉ hận rèn sắt không thành thép, lập tức cắn răng nói một câu.
Trương Tuyên nghe vậy, cũng vội vàng bước nhanh chân đuổi theo. Vừa rời khỏi gian phòng, ông ta đã trông thấy ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mình của Lưu Khôn, nhìn đối phương cứ như muốn ăn sống mình vậy.
"Thẩm đại nhân, ngài vừa mới đến Võ Miếu... Không phải, ty chức không có ý nhiều chuyện... Chỉ là cái kia... Để ta đi giúp ngài chuẩn bị xe ngựa."
Lưu Khôn ấp úng nói xong, lại thấy Thẩm đại nhân lắc đầu nói: "Không cần xe ngựa, cứ chuẩn bị hai con ngựa tốt là được."
Ngay cả Trần Càn Khôn đại tướng quân cũng có thể sở hữu một con tuấn mã thần dị như vậy, thì khẳng định là ở trong tổng nha môn của Trấn Ma tỉ sẽ có thú cưỡi càng tốt hơn.
Lưu Khôn nhanh nhẹn xông ra ngoài, rất nhanh đã dắt về hai con yêu mã đen kịt, toàn thân được bao trùm bởi một tâng lân phiến, tựa như khoác lên mình một bộ giáp đen.
"Thẩm đại nhân, có cần đi chào hỏi Ngô đại nhân một tiếng hay không?" Gã nắm dây cương, trơ mắt nhìn Thẩm Nghi xoay người lên ngựa, nào có ai lại làm việc như vậy?
Trấn Ma tỉ tuân tra Cửu Châu nhưng không điểm binh, cũng không phát thư, cứ cưỡi lên ngựa là đi luôn sao?
Trương Tuyên với vẻ mặt chết lặng, đã cưỡi lên lưng một con yêu mã khác. Nói thật, mãi đến tận bây giờ, ông ta vẫn còn cảm thấy đầu óc mình hơi có chút hồ đồ rồi.
Ngay khi bản thân Trương Tuyên còn không kịp phản ứng, hai con yêu mã kia đã cất vó đi về phía cửa thành rồi.
"Vậy là đi luôn sao?” Lưu Khôn nhìn theo bóng dáng hai con yêu mã nhanh chóng biến mất ở góc đường, đột nhiên lại dùng sức tát cho mình một cái.
Hôm qua Tuần Tra sứ mới được Ngô đại nhân mời về, ở Hoàng thành ngây người đúng một buổi tối đã rời đi rồi.....
Giáp Viện, Võ Miếu.
Ngô Đạo An đứng chắp tay trước tiểu viện, hắng giọng một cái: "Thẩm sư đệ, ta đến thăm ngươi đây.
Hôm qua, đối phương mới cầm cuốn Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp mang về nghiên cứu, tuy lão từng nói mình không thể chỉ đường cho Thẩm Nghi, nhưng quan tâm một chút luôn luôn đúng.
Gọi xong một tiếng, lão lập tức đứng yên tĩnh chờ đợi, nhưng cánh cửa phòng trước mặt vẫn đóng im ỉm, bên trong không truyền ra bất cứ lời hồi âm nào.
"Thẩm sư đệ?" Ngô Đạo An nhíu nhíu mày, lại hơi lớn tiếng nói.
Hai tay buông xuống sau lưng, trong lòng lão nghĩ thầm, dù sao hắn cũng là tu sĩ Âm Thần, hẳn không phải là đường xá mệt nhọc, đến tận bây giờ còn chưa rời giường chứ?
Tê vương phủ, Hoàng thành.
Vương phi ngồi phía trước đài gương, nhìn khuôn mặt ung dung kiều diễm, quý phái, đã được trang điểm tinh xảo trong gương kia, nhưng chẳng hiểu sao, nụ cười trên khóe môi ấy lại từ từ héo xuống.
Vốn dĩ nàng ta đang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trong tay, đột nhiên năm ngón tay dùng sức siết chặt lại, chiếc vòng tay lập tức nổ tung, nhưng những mảnh ngọc vỡ vụn kia lại không thể gây thương tổn đến da thịt trắng nõn của chủ nhân nó.
"Ngươi nói là... Tổng binh Thanh Châu chưa tới vương phủ bái phỏng?" Vương phi quay đầu nhìn lại, cất giọng bình tính nhưng truyền vào trong tay, lại khiến người ta không rét mà run.
Nàng ta đã chờ đợi ròng rã một ngày một đêm rồi, cũng đã nghĩ kỹ xem đến lúc đó mình phải trào phúng Khương Nguyên Hóa kia như thế nào. Nhưng tới tận giờ phút này, ngoài cửa vương phủ vẫn trống không như cũ.
Đứa nha hoàn kia vội vàng quỳ xuống đất, cả người phát run: "Vương phi... Tổng binh vào kinh lần này không phải người ngài quen... Ngài ấy là vị tướng quân mặc giáp đen lần trước từng tới vương phủ." Tê Vương phi nhướng mày.
Thanh Châu thay đổi Tổng binh rồi?
Vậy Khương Nguyên Hóa thì sao?
Chết rồi hả?
Nếu là như vậy, chỉ sợ trình độ nguy nan của Thanh Châu hiện giờ còn nghiêm trọng hơn những gì nàng ta từng suy đoán trước đó rất nhiều.
"Hừ." Nàng ta khẽ cười lạnh một tiếng.
Đồ đệ ngoan của Khương Nguyên Hóa không đến, lại để cho Tiểu Thẩm tướng quân kia đến, là không muốn phải cúi đầu trước mặt nàng ta sao?
Nghĩ đến đây, Tê Vương phi lại nhẹ nhàng phất tay áo nói: "Nếu hắn tới bái phỏng, cứ nói thẳng là bổn cung không có mặt ở phủ đệ, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy? Chính chủ không ra mặt lại đẩy tiểu nhân lên phía trước."
Không phải bọn họ đưa cho người trẻ tuổi này một cái hư danh Tổng binh, là thực sự cho rằng nàng ta sẽ đối đãi với hắn như một vị Tổng binh chân chính chứ?
"Vương phi..." Nghe đến đây, thân hình mảnh mai của ả nha hoàn kia càng run rẩy mạnh hơn, nàng vừa sợ hãi vừa nhỏ giọng nói: "Có lẽ vị tướng quân kia sẽ không đến Vương phủ đâu."
Các nàng là người bên cạnh, chuyện am hiểu nhất chính là làm thế nào để phỏng đoán tâm tư của chủ gia.
Bởi vậy ngay tối hôm qua, khi chờ mãi vẫn chưa thấy Tổng binh Thanh Châu đến bái phỏng, nàng đã dùng danh nghĩa của Vương phủ phái người đến Võ Miếu hỏi thăm rồi.
Đến hôm nay khi đám hộ vệ kia trở về, sắc mặt ai nấy đều quái dị đến cực điểm.
"Ngươi có ý gì?" Ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tà áo của Tê Vương phi thoáng khựng lại.
"Thẩm tướng quân vừa thăng chức Tổng binh kia đến Hoàng thành này không phải để cầu viện..." Nha hoàn kia ngẩng đầu, sau đó trên mặt lập tức trúng một cước, cả người lăn ra ngoài bốn - năm vòng, phần xương gò má cũng lõm xuống.
Nàng sợ hãi che mặt, nhưng vẫn phải cố gắng nuốt huyết tương xuống cổ họng.
"Ngươi đang chơi trò bí hiểm với bổn cung?" Tề Vương phi chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt nàng.