Chương 396: Trấn Ma Tỉ Đã Trở Lại!
Chương 396: Trấn Ma Tỉ Đã Trở Lại!Chương 396: Trấn Ma Tỉ Đã Trở Lại!
Ngoài cửa thành.
Trương Tuyên nhìn Thẩm đại nhân nhắm mắt lại, chỉ thấy thanh trường đao bên hông hắn 'vù" một tiếng, đã rời khỏi vỏ bay lên không.
Phải đến một nhịp hô hấp sau, ông ấy mới kịp phản ứng lại, đối phương vừa trực tiếp tế ra Âm Thần ư?
Không phải chứ?
Chẳng lẽ ngài ấy tin tưởng ông ấy đến vậy sao?
Trương Tuyên gian nan nuốt một ngụm nước bọt xuống, chỉ trong nháy mắt đã nhảy xuống ngựa, toàn thân căng cứng, cẩn thận đứng bảo vệ bên cạnh đối phương.
Trương Tuyên còn chưa kịp đứng vững bước chân, đã thấy một luồng lưu quang xẹt qua phía chân trời, rôi ngay lập tức, một bóng người khổng lồ đã từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới.
Luông lưu quang nọ cũng 'vụt" một tiếng quay về trong vỏ.
Mà trước khi bóng người khổng lồ kia rơi xuống đất, Thẩm Nghi đã mở mắt ra, lại tiện tay vung lên, thu luôn vào trong cái túi bên hông.
"Đi thôi." Hoàn thành xong công việc, Thẩm Nghi trực tiếp kéo dây cương, giục ngựa tiến thẳng vào thành trì.
Lúc trước, hắn chỉ muốn thử một lần, dù Âm Thần vốn là của hắn, nhưng dưới tình huống Thanh Hoa phu nhân điều khiển, không biết dùng Âm Thần chém chết yêu ma có thể thu hoạch được thọ nguyên của nó hay không?
Mà đến đây, mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
[Chém giết báo hoa Bão Đan cảnh, tổng thọ tám ngàn bảy trăm năm, thọ nguyên còn thừa hai ngàn chín trăm năm, hấp thu xong ]
Trương Tuyên đưa mắt nhìn con yêu mã bên cạnh, con yêu mã cũng đưa mắt nhìn Trương Tuyên vừa xuống khỏi lưng mình, sau đó khẽ khit mũi một cái.
Âm Thần rời khỏi thân thể, đó là Võ Tiên thật sự, cũng phù hợp với thân phận đệ tử Võ Miếu của đối phương.
Vấn đề là không phải ông ta chưa từng trông thấy Võ Tiên, nhưng trong tình huống không có nguyện lực hương hỏa, sao ngài ấy có thể giải quyết mọi chuyện nhanh gọn lẹ, như sấm rền gió cuốn như vậy?
Phải biết rằng từ khi Thẩm đại nhân nhắm mắt cho đến khi thanh trường đao kia trở về, tổng cộng không vượt quá sáu mươi hơi thở. Trừ đi thời gian trên đường, chẳng lẽ con báo yêu kia không chịu nổi một chiêu?
"Thẩm đại nhân, chờ ty chức với!" Thoáng do dự một chút, Trương Tuyên đã phát hiện bóng dáng đối phương trực tiếp biến mất rồi, ông ta vội vàng xoay người lên ngựa, nhanh chóng đuổi theo.
Lộc cộc lộc cộc.
Con yêu mã cao lớn cường tráng giãm lên mặt đất lầy lội, làm lộ ra mặt đường lát bằng gạch xanh gồ ghề bên dưới.
Một vị thanh niên tuấn tú nắm chặt dây cương, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt.
Phía sau lưng hắn, Trương Tuyên đang hối hả giục ngựa đuổi theo, trong lòng vừa bội phục vừa sợ hãi: "Thẩm đại nhân..."
"Đừng nói chuyện." Thẩm Nghi lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở một câu.
Trương Tuyên lập tức ngây người im bặt. Tới lúc này, ông ấy mới phát hiện đám dân chúng với vẻ mặt chết lặng, đang đi lại trên con đường dài phía trước, đều dừng động tác trong tay.
Sau khi nhìn thấy bộ giáp đen trên người ông ấy, rốt cuộc đôi mắt đục ngâầu của bọn họ cũng lóe lên một tia sáng.
Được nhiều ánh mắt như vậy bao phủ, Trương Tuyên lập tức theo bản năng ngồi thẳng người lên, lặng lẽ đi theo sau lưng Thẩm Nghi, nhanh chóng lướt qua con đường trước mặt.
Muốn cho nhóm dân chúng vốn bị yêu ma trấn áp nhiều năm này một chút hy vọng, thứ cần làm vốn không phải là lời nói nhỏ nhẹ ấm áp, mà là một bóng lưng tự tin đến tột cùng.
Giáp đen chưa vỡ, lưỡi đao vẫn sắc.
Phải cho bọn họ thấy rằng, Trấn Ma ti quay về Nam Nhạc thành là muốn bắt lũ yêu ma kia đền tội, nợ máu phải trả bằng máu.
Hai con yêu mã nhanh chóng đi tới phía trước phủ Trấn Ma tướng quân.
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn cái thủ cấp bị treo trên trường thương, thời gian quá lâu rồi, đã không còn phân biệt được hình dáng ban đầu của người nọ nữa. Hắn nhẹ nhàng đưa tay gỡ xuống rồi đưa ra sau lưng.
"Thẩm đại nhân."
Trương Tuyên nhìn cái đầu lâu này, đột nhiên trong lòng uất nghẹn, ông ta vội vàng dùng một tay ôm lấy nó vào người.
Trong tòa phủ đệ Trấn Ma Tướng Quân to lớn như vậy, lại đang có một đám đông người mờ mịt tụ lại thành một đoàn, không ít người trong đám này vừa mới bị lột sạch y phục, rửa sạch thân thể, còn đang trần trụi, cũng vội vàng chạy đến quan sát.
Sống lâu trong tòa yêu thành này, bọn họ đã sớm không còn biết cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ nữa.
Đó là chuyện mà người sống mới có tư cách suy nghĩ, còn bọn họ cũng chỉ là một đống thịt biết di chuyển mà thôi.
"Thông báo cho Trấn Ma tỉ đi tới tiếp quản tòa thành này." Giọng nói của Thẩm Nghi không lớn, nhưng vẫn vừa vặn có thể làm cho những người bên cạnh nghe được câu này.
Dứt lời, hắn lại kéo dây cương, nhanh chóng rời khỏi theo cửa Nam thành.
Qua trận chiến vừa rồi, hắn đã biết được thực lực đại khái của Âm Thần, bởi vậy cũng không cần mang đao, cứ trực tiếp bảo Thanh Hoa phu nhân kéo theo túi bảo cụ chạy tới huyện thành khác trong quận là được.
Một con Yêu Quân có thể trấn trụ một tòa thành, nhưng khẳng định là không khống chế được toàn bộ quận thành. Khẳng định là dưới tay nó vẫn còn rất nhiều yêu ma phân tán ở các huyện quanh đâu, loại chuyện thanh lý tạp binh này, cũng không cân hắn phải tự mình đi làm.
Con tuấn mã phóng đi như gió cuốn.
Một bộ y phục màu đen sạch sẽ, một chiếc áo choàng đỏ tươi, hình ảnh ấy đã in bóng thật sâu trong mắt mọi người.
Người bình thường không nhận ra thân phận của người phía trước, nhưng vẫn có thể nhận ra bộ áo giáp màu đen của Trấn Ma Đại Tướng.
"Chúng ta đợi được rồi?" Người trung niên lúc trước đã chuẩn bị sẵn sàng nhảy vào nồi, chợt kinh ngạc lên tiếng.
Rất nhanh, nhịp thở vốn đờ đẫm vô hồn của ông ta đã chuyển thành hổn hển, đầy kích động, vừa thở dốc vừa dùng mu bàn tay xoa thật mạnh lên đôi mắt của chính mình. Thanh hắc đao ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cũng như hai con yêu mã kia, chỉ đảo mắt một cái đã không còn bóng dáng.
Vị cao thủ trung niên ấy thật sự rất sợ hãi... sợ hết thảy những gì đang hiện ra trước mắt mình đều ảo giác xuất hiện vào trước giây phút cuối đời.
Ông ta lại theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía vũng yêu huyết còn chưa khô trên cái bàn lớn trong phòng nghị sự.
Huyết tương đỏ tươi đến chói mắt trực tiếp xua tan cảm giác chết lặng dưới đáy lòng.
Ngay sau đó, rốt cục trên con đường dài kia cũng bộc phát ra một tiếng kêu gào thê lương.
"Trấn Ma ti đã trở lại!"