Chương 395: Món Chính Lên Bàn!
Chương 395: Món Chính Lên Bàn!Chương 395: Món Chính Lên Bàn!
Một nam nhân gây yếu mặc áo sợ gai với đầy những miếng vá trên người đang vùi đầu đi trên đường, bỗng nhiên lại bị hai người ngăn cản.
Gã ngẩng đầu nhìn sang, hai người đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu với gã.
Bàn tay nam nhân chậm rãi buông ra, nén hương rơi lả tả đây đất, gã không giãy giụa cầu xin tha thứ, hai chân chỉ mềm nhữn xuống, lại lập tức được hai người ấy nâng lên.
Chuyện rút thăm chỉ có thể trách số mệnh không tốt, hoặc là lúc tế bái Thân Quân trong lòng không đủ thành tâm.
Nam nhân nọ bị hai người kia nửa kéo nửa đi, đưa đến một tòa đại viện dễ nhìn thấy nhất trong thành trì.
Phủ Trấn Ma tướng quân.
Hai chân nam nhân kia sụp xuống đất, trượt đi về phía trước, đôi mắt gã nhìn vê phía cái đầu lâu chỉ còn lại lớp da khô héo đang bị treo trên cây trường thương ngoài cổng thành, lại nhìn những người cũng bị rút trúng bên cạnh mình.
Mãi cho đến khi gã bị người ta đưa vào nhà bếp, đôi mắt ấy vẫn không nhịn được, cứ chòng chọc ngước nhìn lên hư không.
"Thần Quân là yêu."
Nếu thật sự có Thần Tiên, vì sao không giáng xuống trừng phạt?
Nhưng hư không trên kia vẫn sáng ngời trong suốt, lại không có gì hiện ra.
Nóc nhà của tòa phủ đệ ấy đã bị dỡ xuống một cách thô bạo, khiến cho gian phòng nghị sự này bị biến thành nhà ăn.
Chỉ thấy một bóng người cao một trượng tám (khoảng 6 mét) đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, phần lưng cao ngất, trên người mặc mặc bộ y phục bằng tơ lụa mềm mại bóng loáng, dù bộ trường sam rộng lớn này vốn được thợ may riêng cho nó, nhưng vẫn bị đống cơ bắp toàn thân nó đẩy cho căng phồng lên, giống như muốn trực tiếp nứt ra vậy.
Hoa báo đặt hai tay lên bàn, trước khi đồ ăn lên đủ, nó sẽ không động đũa.
Đã là tướng quân dưới trướng Thần Quân, đương nhiên nó không thể tùy tiện giống như đám yêu ma bên ngoài kia, làm gì cũng phải giữ quy củ.
Những món ăn lần lượt được bưng tới, đặt lên cái bàn gỗ lớn cần đến mấy người mới có thể khiêng được, bên trong bao gồm đủ các loại món ăn, từ hầm nướng luộc xào, đủ cả.
Hôm nay chỉ là tiệc nhỏ, nhưng vẫn phải gom đủ ba mươi sáu món.
"Món chính đâu?" Báo hoa chờ một hồi, vẫn không thấy món chính được đưa lên mặt bàn, nó lập tức nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh.
Chỉ là đám phàm phu tục tử, không thể thỏa mãn khẩu vị của nó được.
Dù tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cũng phải sắp xếp một món bảo dược là võ phu Ngọc Dịch cảnh trở lên.
"Hôm nay các thành còn lại không đưa đến được, hẳn là đến lượt ta rồi, ta lập tức đi chuẩn bị ngay." Trung niên nhân đứng bên cạnh hầu hạ báo hoa cũng từng là cao thủ thanh danh hiển hách của môn phái, nhưng giờ phút này, ông ta lại tiện tay cởi chiếc áo ngoài ra, chỉ để lại một bộ y phục màu trắng sạch sẽ, xem ra là đã sớm chuẩn bị từ trước, lập tức xoay người đi về phía sau bếp.
"Mau lên." Báo hoa gật đầu, lại nhẹ giọng thúc giục.
Bước chân người cao thủ trung niên kia hơi chậm lại, song chưởng vốn đang buông lỏng lại muốn nắm chặt vào, nhưng đột nhiên chính bản thân ông ta lại phát hiện, bộ quyền pháp đã từng quen thuộc, cũng là thứ bản thân từng rất tự hào, vậy mà đến giờ phút này, mình đã quên hết cả, không biết nên vận dụng như thế nào rồi.
Ngày thành bị phá, những người chính trực, dám dũng cảm xông lên, đều đã chết hết rồi, những kẻ còn lại đều là hạng người do do dự dự.
Vào khoảnh khắc này, ông ta hoàn toàn có thể xoay người tung một quyền vào con yêu ma tàn ác kia, khiến cho bản thân dù chết cũng có tôn nghiêm hơn một chút, nhưng cái giá của loại tôn nghiêm này, lại chính là tính mạng đang cố gắng kéo dài hơi tàn của đám tộc nhân.
Nước ấm nấu ếch, không còn nhảy nhót được nữa.
Cứ như vậy, vị cao thủ trung niên kia lại cất bước, đi ra khỏi nhà ăn này. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong tâm mắt của ông ta lại lặng yên có thêm một thanh trường đao, yên tĩnh treo ở phía chân trời.
Trên thân đao thon dài có khắc những đường chạm trổ hình vảy cá, dạng răng cưa, không ngừng lóe lên u quang, thậm chí còn có một mảnh sương mù màu đen mờ ảo bay lên. Bỗng nhiên vị cao thủ trung niên ấy cảm thấy toàn thân thoát lực, cả người lung lay sắp đổ, gần như đã quỳ rạp xuống đất, không gượng dậy được. Ông ta cố gắng chống đỡ thân thể, tránh làm báo hoa nhìn ra manh mối.
Bởi vì trong lòng ông ta hiểu rõ, một thanh đao sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trên trời như vậy, khẳng định là nó đang được người nào đó điều khiển rồi...
Tổng binh đã đến!
Trấn Ma ti vốn không đủ lực lượng để phù hộ cho bốn quận còn lại, rốt cuộc cũng trở về rồi. Nhưng nơi đây đã không còn một chút hương hỏa nguyện lực nào dành cho đối phương nữa.
'XÙY.
Báo hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, bộ trường sam lộng lẫy trên người nó lập tức bị từng khối cơ bắp nổi gồ lên xé rách. Nó vươn tay muốn vớ lấy thanh binh khí bên cạnh.
Theo lý mà nói, Võ Tiên có đủ khả năng nghiền ép Yêu Quân Bão Đan cảnh, nhưng Tổng binh Tùng Châu đã bị mất đi bốn quận, lại không có hương hỏa nguyện lực tương trợ, nó vẫn có lòng tin sẽ đỡ được một đao này.
"Lão thất phu, ngươi không cần Tùng Châu nữa có phải không?" Cùng với một tiếng gầm thét vang dội, báo hoa đột ngột đứng dậy.
Chỉ trong phút chốc, thanh trường đao vẫn đang lơ lửng trên không trung kia cũng cắm thẳng xuống.
Không có khí thế cuồn cuộn mênh mông, nhưng trước khi báo hoa giơ binh khí lên, cây trường đao nọ đã xuyên qua đỉnh đầu của nó, chọc thẳng xuống dưới cằm, trực tiếp đóng đinh cái thủ cấp của nó vào chiếc bàn trống duy nhất trong phòng.
Nguyện lực hương hỏa hùng hồn tràn lan trong đầu nó.
Trong yết hâu của con báo hoa vẫn còn phát ra những thanh âm hàm ô xùy ô xùy, mơ hồ không rõ, nhưng huyết tương lại ào ào phun từ trong mắt, mũi và lỗ tai của nó ra ngoài, giống như một con cá béo bị người ta đóng đỉnh trên thớt, chỉ còn lại một bộ thân thể vẫn còn co giật theo thói quen.
Bên trong yến hội đầy tay đứt chân cụt, rốt cục món chính cũng được bưng lên.