Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 394 - Chương 394: Không Tin Thì Chết, Không Thể Không Tin!

Chương 394: Không Tin Thì Chết, Không Thể Không Tin! Chương 394: Không Tin Thì Chết, Không Thể Không Tin!Chương 394: Không Tin Thì Chết, Không Thể Không Tin!

Thành Thần?

Thẩm Nghi hơi nhíu mày.

Lúc trước, hắn cũng từng gặp phải chuyện này rồi. Con hà yêu của Thủy Vân Hương lúc trước kia đã từng ôm loại ý niệm này mới tự phong mình là Hà Thần.

Nhưng nói toạc ra, chuyện nó làm cũng chỉ đơn giản là dựa vào địa lợi, sau đó chiếm cứ một cái hương trấn tầm thường, nên ngay cả huyện thành cũng không thèm nể mặt nó.

Mà con Yêu Vương ở Tùng Châu này lại trực tiếp chiếm đoạt tới bốn quận thành. Phần hương hỏa nguyện lực nó nhận được gần như đã đủ để cung cấp và nuôi dưỡng nên một vị Võ Tiên rồi.

"Bách tính sẽ tin nó sao?" Lúc trước bởi vì có Dương Xuân giang, mà thôn dân lại dựa vào Dương Xuân giang để ăn cơm, nên bọn họ mới tin tưởng hà yêu đến thế. Nhưng con Yêu Vương kia, có thể làm cái gì cho lê dân bốn quận?

"Không tin thì chết, không thể không tin." Trương Tuyên nhắm mắt lại.

Trên thực tế, cái gọi là ân uy song hành (cây gậy và củ cà rốt) cũng chỉ bằng không, bởi vì chỉ cần dùng uy lực đến cực hạn, thì có ban ân hay không cũng chẳng quan trọng.

Trong chốn nhân gian luyện ngục kia, có thể giữ được một mạng đã là ân huệ lớn nhất rồi.

"Thẩm đại nhân, Trấn Ma đại tướng của Tùng Châu đã chết hơn phân nửa. Hiện giờ, ngay cả bốn quận cuối cùng kia, chúng ta cũng sắp không bảo vệ được nữa rồi."

Thay vì nói là cầu viện, không băng nói là đang than khóc đi.

Như Trương Tuyên hiện tại, nói trắng ra là ông ấy không hề than khổ với Thẩm Nghị, bởi vì trong lòng ông ấy hiểu, mình còn có cơ hội vào kinh, còn có cơ hội yên ổn nói chuyện phiếm ở chỗ này, thì so với bách tính bốn quận kia, chút áp lực dưới đáy lòng ông ấy, lại có chút nhỏ bé không đáng kể.

Ông ấy chỉ muốn nói cho Thẩm đại nhân hiểu được tính nghiêm trọng của việc này mà thôi.

Đối phương vừa mới tiến vào Võ Miếu, còn chưa sống qua năm tháng dài lâu như những đệ tử Võ Miếu khác. Những người kia đã không còn coi bản thân mình là phàm nhân nữa rồi, bọn họ luôn lấy tư thái cao cao tại thượng mà quan sát Cửu Châu. Trong mắt những người ấy, tính mạng tiêu vong chỉ là con số tổn thất sau khi thất bại mà thôi. Là thứ có thể bù đắp được.

Nếu Võ Miếu nguyện buông tư thái xuống, đi cầu viện tiên môn, có lẽ rất nhiều tai hoạ, bọn họ đều sẽ tránh được.

Thực lực đã không đủ, tội gì phải mơ giấc mộng Hoàng Lương chờ ngày quật khởi?

Tội gì phải rơi vào hoàn cảnh cùng quấn vẫn quyết tâm duy trì ba phe đồng minh trên danh nghĩa?

Dù để Huyền Quang động điều một vị Hỗn Nguyên Tông Sư của Đại Càn về trước thì đã làm sao?

Thẩm Nghi không tiếp tục đáp lời, chỉ kéo chặt dây cương, thúc giục con yêu mã dưới háng lại tăng nhanh tốc độ. Nhưng đương nhiên, hắn không hề thay đổi phương hướng, quay về Hoàng thành, mà vẫn như cũ hướng thẳng về phía Tùng Châu.

"Ài." Trương Tuyên có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể vùi đầu đuổi theo. Ông ấy hy vọng sau khi tận mắt chứng kiến thảm trạng Tùng Châu, đối phương có thể dùng thân phận đệ tử Võ Miếu của mình, nói tốt vài câu về Tùng Châu ở trước mặt Võ Miếu.

Theo con đường càng lúc càng trở nên gập ghềnh, một tòa thành có vẻ thê lương đang dần dần hiện ra trước mắt, trên cửa thành cắm một cây cờ xí đã rách nát tung toé, có rất nhiêu đầu người bị chông chất ngay dưới đầu tường.

"Thẩm đại nhân, phải vòng qua bên phải một chút." Trương Tuyên có chút hổ thẹn ngước mắt nhìn lên, nhưng thực sự không nói nổi nửa câu sau.

Đường đường là người trong tổng bộ của Trấn Ma tỉ đi tới Tùng Châu, lại phải tránh qua lãnh địa của yêu ma trước mới có thể đi tiếp được.

Nói ra sẽ buồn cười đến cỡ nào?

Thẩm Nghi ghìm dây cương, bình tĩnh nhìn bức tường thành phía xa.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, một luồng Âm Thần được một đám mây lành vây quanh, đã lặng yên dừng lại ngay giữa không trung, phảng phất như một vị Tiên nhân hàng thế.

Sắc mặt Âm Thần có chút hờ hững, thờ ơ, nhưng ẩn sâu bên trong đôi mắt ấy lại là sát phạt chi ý dày đặc.

Thanh Hoa phu nhân không biết phía trước là cái gì, cũng không có hứng thú muốn biết. Nàng ta chỉ biết mình vừa được chủ nhân gọi ra, thì lúc này chính là thời điểm đại khai sát giới.

Dù tồn tại bên trong là Yêu Vương thì đã làm sao?

Xùy, có phải là nàng chưa từng giết Yêu Vương đâu?

Những con đường bên trong tòa thành trì hoang vắng ấy lại để lộ ra một loại cảm giác lầy lội quỷ di.

Thịt thối và nội tạng bị giãm nát có thể thấy được ở khắp nơi, bâu không khí nơi này tràn ngập một thứ mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn ghê tởm.

Có vẻ vài người đi đường lẻ loi rải rác kia lại không nhìn thấy càng không ngửi thấy mùi gì, bọn họ chỉ mang theo vẻ mặt chết lặng, giãm qua đống bùn lầy dưới đất, phát ra những âm thanh "bẹp bẹp bẹp bẹp" mà thôi.

Bọn họ là những người bị vứt bỏ.

Nam Nhạc thành này vốn là chủ thành của một quận, nhưng ngày hôm nay, nó lại không thuộc về Đại Càn triều nữa, cũng không được Trấn Ma ti che chở nữa.

Đại tướng quân báo hoa dưới trướng Xích Mục Thần Quân đã đập vỡ bảng hiệu ở phủ Trấn Ma tướng quân, lại chém đầu lão nhân mặc bộ giáp đen rách nát kia, thậm chí còn dùng trường thương treo cái đầu mắt trợn trừng trừng của vị lão nhân ấy ở bên ngoài cổng chính.

Đấn tận đây, Nam Nhạc thành đã có thêm một vị yêu lão gia.

Bọn họ phải ngày đêm tụng niệm tôn húy của Xích Mục Thần Quân, cách ba ngày một lần lại phải vào trong miếu tế bái Thân Quân.

Đây chính là cách duy nhất để bọn họ giữ được tính mạng của mình.

Nhưng đương nhiên, ngoài tụng niệm, bọn họ cũng phải cầu nguyện sao cho người được chọn đi dự tiệc không phải là mình.

Yêu lão gia có thói quen mở tiệc. Ban đầu, những người dự tiệc đều là đám cao thủ thế gia cao cao tại thượng, nhưng dần dần lại biến thành đám người bình thường như bọn họ.

Che chở cho lê dân một phương, là có thể hưởng hết dục vọng ăn uống.

Đây là một loại khen thưởng của Thần Quân dành cho những vị yêu lão gia chăm chỉ, nếu được chọn trúng đi dự tiệc, bọn họ sẽ trở thành món ngon trong mâm.

Theo lời những vị ấy nói, thì đây chính là vinh hạnh của đám người được phù hộ như bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment