Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Không Sao Cả, Lúc Trở Về Lĩnh Cả Thể!!

Chương 393: Không Sao Cả, Lúc Trở Về Lĩnh Cả Thể!! Chương 393: Không Sao Cả, Lúc Trở Về Lĩnh Cả Thể!!Chương 393: Không Sao Cả, Lúc Trở Về Lĩnh Cả Thể!!

"Lưu mỗ thân phận thấp kém, không dám tùy ý để lộ ra tin tức của Thẩm đại nhân." Lưu Khôn thu dọn đồ đạc xong xuôi, lập tức đi ra ngoài cửa nha môn, cũng thuận miệng nói: "Nếu có việc cần, chờ Thẩm đại nhân trở về, ta sẽ bẩm báo lại cho đại nhân, nếu các ngươi thực sự có việc gấp, thì cứ chờ ở bên ngoài đi. Về phần phải chờ bao nhiêu ngày, ta cũng không rõ lắm."

"Ngươi!" Nha hoàn trẻ tuổi trừng to mắt nhìn đối phương đi xa, còn muốn tức giận mắng thêm hai tiếng, lại bị một nha hoàn khác kéo lại. Hai người bọn họ bước nhanh trở vê bên cạnh xe ngựa, đứng gần bức rèm, nhẹ giọng báo cáo.

"Không ở đây sao?" Tê Vương phi vén rèm xe lên, ánh mắt bình tĩnh. Nàng ta nhìn tòa đại điện cao ngất của Võ Miếu, trầm mặc hồi lâu, khóe miệng lại có thêm một nụ cười ý vị thâm trường: "Bảo bản cung chờ ư?”

Mành xe buông xuống, đột nhiên sắc mặt Tề Vương phi lại có thêm một chút tối tăm. Một tên đệ tử vừa mới gia nhập Võ Miếu, không học công pháp, không ở nha môn, chẳng lẽ lại đi ra ngoài ngoại thành đi du lịch?

Dùng lời này để gạt quỷ hả? Rõ ràng là hắn đã sớm đánh tiếng với người ta từ trước rồi, thậm chí còn có khả năng hắn đã dặn dò cẩn thận, nếu thấy nàng ta đến thì nhất quyết không gặp.

Không sao cả.

Không phải chỉ là đệ tử Võ Miếu thôi sao?

Có gì đặc biệt hơn người chứ?

Thực sự coi mình là đại nhân vật sao?

Nàng ta thoáng điều chỉnh lại nhịp hô hấp có phân dồn dập của mình, khoảnh khắc sau, vẫn có chút mất kiểm soát, chợt phẩy tay đập nát cái sừng hươu bằng ngọc xanh kia: 'Khinh người quá đáng!"

Trên một con đường lớn nào đó của Đại Càn triều.

Hắc lân yêu mã đang chạy như bay với dáng người tuấn dật dị thường, nhanh chóng hóa thành một luồng lưu quang xet qua, nom không khác gì con Ác Giao kia lúc bay lên.

Bỗng nhiên Trương Tuyên lại vươn tay vỗ vỗ trán, ngoài miệng bật ra một câu than thở: "Hỏng rồi!"

Thẩm Nghi lập tức ghìm dây cương, quay đầu nhìn lại: "Sao vậy?" "Thẩm đại nhân, ty chức quên lĩnh thưởng thay đồng nghiệp rồi..."

Rõ ràng là Trương Tuyên đang mặc bộ giáp đen lạnh lẽo, nhưng lại không kéo lên được nửa phần khí phách trên người, nhìn ông ta cứ có cảm giác đây là một lão nông bị cuộc sống chèn ép đến còng cả lưng vậy.

"Không sao cả, lúc trở về lĩnh cả thể." Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, lại giục ngựa tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

"Trở về ư?" Trương Tuyên chợt phát hiện, lời nói của vị Tuân Tra sứ đại nhân này luôn làm cho người ta nghe cảm thấy vô cùng khó hiểu. Mà ngay cả phong cách làm việc của đối phương cũng thế, hệt như đến tận lúc này, ông ta vẫn không hiểu vì sao mình lại rời khỏi Hoàng thành rồi?

Nghe nói đối phương đến từ Thanh Châu, chẳng lẽ Trấn Ma ti bên kia đều nói chuyện và làm việc như vậy?

"Thẩm đại nhân, ty chức muốn báo cáo với ngài một chút tình huống của Tùng Châu." Trương Tuyên do dự một chút, lại quyết định báo cáo thêm. Mặc dù tình huống bên kia, ông ấy đã nói đi nói lại đến ba, năm lần, nhưng trong lòng vẫn không quá yên tâm.

Bởi vì sau khi Thẩm đại nhân nghe xong câu chuyện, chẳng những sắc mặt ngài không có lấy một chút biến hóa nào, ngay cả câu trả lời cũng chỉ đơn giản là gật đầu một cái, thậm chí ông ta còn có chút hoài nghi, rốt cuộc đối phương có nghe lọt tai hay không.

Đó là hai con Yêu Vương đấy!

"Tùy ngươi." Thẩm Nghi cũng không để ý đến chuyện này, đối phương thích nói thì cứ nói thôi, ít nhất là câu chuyện đối phương kể cũng làm hắn hứng thú hơn câu chuyện của lão Khương Nguyên Hóa kia, ông ta cứ luôn miệng kể về nữ đồ đệ của mình.

Hắn thật sự không hiểu, làm sao đối phương có thể tán dương sự tốt đẹp của Khương Thu Lan từ các loại góc độ khác nhau, sau đó lại cưỡng ép nhét vào lỗ tai mình, giống như tẩy não vậy?

"..." Trương Tuyên thở dài: "Thôi."

Thật ra cũng không có gì để nói, Tùng Châu chính là châu nhỏ nhất trong Cửu Châu, chỉ có tám quận.

Nơi nhỏ như vậy lại khiến hai vị Yêu Vương chú ý đến.

Trên thực tế, suốt hai trăm năm nay, toàn bộ Trấn Ma ti và tróc yêu nhân của Tùng Châu cũng chỉ làm duy nhất một chuyện mà thôi.

Đó chính là liều mạng khơi mào tranh chấp giữa hai con Yêu Vương kia. Từ thiết kế hãm hại thê nhi và thuộc hạ của chúng, đến cố ý thả ra tin tức về trân bảo, làm hai con Yêu Vương kia tranh chấp với nhau, thậm chí còn miệt mài đi đến các nơi gieo rắc tin đồn, xem vị nào càng mạnh hơn một bậc...

Nói tóm lại là bọn họ đã dùng toàn bộ những thủ đoạn tồi tệ mà bản thân có thể nghĩ ra, chỉ nhằm một mục đích cuối cùng là để hai chúng nó kết xuống đại thù sinh tử.

Dù vậy, Tùng Châu cũng phải trả giá thảm trọng.

Tám quận đã mất bốn rồi.

Hiện giờ, bốn quận này đang bị một con Yêu Vương quản hạt, còn một con Yêu Vương khác đang canh giữ ở bên ngoài Tùng Châu.

Cục diện ba chân chế ước lẫn nhau.

Tổng binh Tùng Châu đã mất đi một nửa số thành trì, khiến cho lực lượng hương hỏa không đủ, ngay cả cảnh giới Võ Tiên cũng sắp không duy trì nổi nữa rồi.

Nhưng điều chân chính chuẩn bị phá vỡ cục diện cân bằng này... lại là thọ nguyên của con Yêu Vương một sừng ở bên ngoài Tùng Châu kia sắp hết, Yêu Quân dưới trướng nó cũng chết mất bảy - tám phần rồi, đám còn lại chỉ như chim bay thú chạy, đã không còn sức chống lại một con Yêu Vương khác nữa.

"Yêu Vương kia muốn mượn hương hỏa nguyện lực để lập miếu thành Thần... Nếu để nó chiếm cứ toàn bộ Tùng Châu, chỉ sợ Hóa Thần cảnh không ra tay, sẽ chẳng còn ai đủ sức ngăn nó lại." Trương Tuyên thở dài nói.

Lại nói, một người có thể trở thành Trấn Ma đại tướng, thì lúc còn trẻ tuổi, ai không phải hạng người hào khí ngất trời, tràn đây nhiệt huyết, thậm chí còn hạ xuống lời thề muốn thành tựu sự nghiệp to lớn một phen.

Ông ấy chưa từng nghĩ tới chuyện mình lại phải mượn dùng lực lượng của yêu ma để chống cự yêu ma, thậm chí còn cảm thấy đau đầu đến cùng cực chỉ vì cái chết của một con Yêu Vương?
Bình Luận (0)
Comment