Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 402 - Chương 402: Ngươi Bảo Đây Là... Hiểu Sơ Về Tôi Thế?

Chương 402: Ngươi Bảo Đây Là... Hiểu Sơ Về Tôi Thế? Chương 402: Ngươi Bảo Đây Là... Hiểu Sơ Về Tôi Thế?Chương 402: Ngươi Bảo Đây Là... Hiểu Sơ Về Tôi Thế?

Chỉ dựa vào biểu hiện vừa rồi của Thẩm đại nhân, Trương Tuyên thực sự cho rằng, nếu ngài ấy dùng nhục thân ra liều mạng, thì ngay cả Hỗn Nguyên cảnh cũng có khả năng không phải đối thủ của vị Tuần Tra sứ này.

"Ôi... Ôi..." Rất nhiều dân chúng đều sợ hãi vùi đầu xuống đất, trong lòng nơm nớp lo sợ, ngay cả dũng khí để ngẩng đầu nhìn thẳng một cái cũng không có.

Đối với bọn họ, cảnh tượng đất rung núi chuyển vừa rồi, chẳng khác gì một cuộc đấu pháp của Thần Tiên trong truyền thuyết.

Xích Mục Thần Quân cần ngày đêm tế bái, chỉ để lại cho bọn họ từng tiếng rú thảm và rên rỉ khiến ai nấy đều kinh hoàng run sợ, mãi cho đến khi vị trung niên mặc giáp đen kia quỳ gối trên mặt đất, gọi thanh niên kia một tiếng Tuần Tra sứ, bọn họ mới kịp phản ứng lại.

Đương nhiên, chức vị Tuần Tra sứ kia quá mức xa lạ với bọn họ, đối phương không phải người mà đám dân chúng bình thường như bọn họ có thể tiếp xúc được, nhưng là dân chúng của Tùng Châu, làm sao bọn họ có thể không nhận ra bộ y phục mang tính tiêu chí cao như giáp đen cùng với áo choàng màu đỏ?

Đó chính là thứ bọn họ đã từng tâm tâm niệm niệm mà?

Vậy mà giờ khắc này, vị Trấn Ma Đại Tướng kia lại đang dùng tư thái cung kính nhất để hành lễ với thanh niên áo đen nọ?

Lê dân bốn quận đã sớm từ bỏ thứ ảo tưởng vô dụng ấy rồi.

Đã biết bao nhiêu lần không thể đếm hết nữa, bọn họ phải nhìn người thân bạn bè của mình bị đưa vào trong bếp hết người này này đến người khác, sau đó được bưng lên bàn ăn, nhưng từ đầu đến cuối, đám người mặc áo đen có thêu hoa văn hình đám mây kia vẫn không xuất hiện... Bọn họ đều thừa nhận hiện thực rồi.

Và bây giờ, đám đại nhân ấy lại thật sự trở về rồi sao?

"Mau sắp xếp nhân thủ, đi quét dọn bốn quận kia thêm một lần nữa, bảo đảm không bỏ sót bất cứ con yêu ma nào." Thẩm Nghi gật đầu ra hiệu cho đối phương mau chóng đứng dậy đi làm việc đi.

Hắn hiểu, dù Thanh Hoa phu nhân có kinh nghiệm nhiều đến đâu chăng nữa thì một mình nàng làm việc không thể làm đến trình độ hoàn mỹ vô khuyết được. Huống chi bây giờ Âm Thần của hắn quá mức cường đại, nàng điều khiển nó đã có chút cố hết sức, lại thêm không có hương hỏa nguyện lực bổ sung, không thể lang thang quá lâu ở bên ngoài được. Nghe được câu này.

Mọi người vốn đang nằm rạp dưới đất lại không hiểu vì sao bỗng có cảm giác toàn thân xụi lơ, thoát lực, hai tay đần dần không chống đỡ nổi thân thể nặng nề của mình.

Nếu không phải bản thân vẫn bị mùi máu tươi gay mũi kia chấn nhiếp, thậm chí còn có người đã mất kiểm soát mà bật ra tiếng khóc nức nở rồi.

Hóa ra không phải một con yêu ma khác vừa tới xâm chiếm nơi đây, đối phương chính là đại nhân của Trấn Ma ti chân chính, đối phương đã dẫn người đến đây thu phục thành trì bị yêu ma cướp đi rồi.

Tình huống của Trương Tuyên cũng không tốt hơn đám người thường này là bao.

Ông ấy không hiểu cái gì gọi là dọn dẹp một lần nữa?

Chẳng lẽ hơn trăm huyện thành còn lại của bốn quận, Thẩm đại nhân đều đã đi qua hết rồi?

"Ty chức tuân mệnh!" Trương Tuyên cố gắng kiêm chế cảm giác rung động trong lòng, vội vàng chắp tay nhận lệnh.

Dương Thiên Tường đang ở bên cạnh ông ấy, cũng chậm rãi mở mắt ra, thân hình lão vốn đã khô gầy, lại để lộ ra động tác run run rẩy rẩy vì kích động kia, thoạt nhìn vị này thực sự giống một lão nhân tuổi xế chiều.

"Tổng binh Tùng Châu Dương Thiên Tường tham kiến Tuần Tra sứ đại nhân." Lão vội vàng cúi người hành lễ.

Vừa dứt lời, vị lão nhân ấy đã "bùm' một tiếng trực tiếp quỳ xuống đất: "Thiên Tường trấn thủ vô năng, xin Thẩm đại nhân trách phạt."

Yêu họa đã được đối phương giải quyết dễ dàng như vậy, thực sự khiến Dương Thiên Tường kích động không thôi, nhưng ngược lại, trong lòng cũng khó tránh khỏi mà sinh ra chút đau khổ.

Bản thân lão cả ngày chỉ nghĩ cách làm sao có thể đột phá đến Võ Tiên trung cảnh, nếu có thể dùng khoảng thời gian bị lãng phí này đi tu hành phương pháp tôi thể... Có lẽ, Tùng Châu sẽ không suy sụp tới tình cảnh như lúc này.

"Ta không quản mấy chuyện này." Thẩm Nghi lắc đầu, hắn gia nhập Trấn Ma tỉ còn chưa đến một năm, nào hiểu quy củ trừng phạt bên trong?

Chuyện không hiểu thì mặc kệ, cứ mang tin tức về tổng nha, tự có người hiểu chuyện đi xử lý mấy chuyện này.

Đương nhiên, nếu bỏ qua không quan tâm đến những quy củ kia, chỉ nhìn từ góc độ của Thẩm Nghị, sẽ nhận thấy mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như vậy.

Phải biết rằng lúc trước, Khương Nguyên Hóa cũng phải đối mặt với hai con Yêu Vương, mà thiếu chút nữa ông ta đã làm mất cả Thanh Châu rồi, trong khi tu vi của vị lão nhân này còn không bằng Khương Nguyên Hóa, nhưng tốt xấu gì lão cũng có thể thủ được một nửa.

Nói như vậy, hẳn là không thể trách lão không làm tròn trách nhiệm của mình được.

"Đi làm việc trước đi, cũng thuận tiện triệu tập đám tróc yêu nhân, sắp xếp lại tin tức của một con Yêu Vương khác, đợi lát nữa ta sẽ tới lấy." Thẩm Nghi dặn dò đối phương một câu, sau đó lại bước lên yêu vân.

Yêu họa Tùng Châu đã không còn, nhưng chuyện của hắn còn chưa làm xong.

"Ty chức hiểu rõ." Dương Thiên Tường ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên lão lại phát hiện ra một vấn đề.

Vì sao lão lại luôn có cảm giác Thẩm đại nhân không phải đến tuần tra Tùng Châu chứ? Vì dường như đối phương cũng không quá để ý đến tình hình làm việc của Trấn Ma ti Tùng Châu.

Dương Thiên Tường trơ mắt nhìn Thẩm Nghi cưỡi mây rời đi, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, chợt quay đầu lại yên lặng nhìn Trương Tuyên đang kích động phía sau: "Ngươi bảo đây là... hiểu sơ về tôi thể?"

Làm việc chung với nhau lâu như thế rồi, mà lão thật sự không nhìn ra, khẩu khí của vị Trấn Ma tướng quân nhà mình còn lớn đến vậy.

"Đây không phải là ta nói mà." Khóe miệng Trương Tuyên thoáng giật giật hai cái, mới gặp mặt thôi mà, sao ông ta có thể biết được vị Thẩm đại nhân này lại khiêm tốn đến thế?
Bình Luận (0)
Comment