Chương 403: Cái Hộp Đen!
Chương 403: Cái Hộp Đen!Chương 403: Cái Hộp Đen!
Thẩm Nghi cưỡi mây đi tới một khu sườn núi hoang vu nào đó.
Trong tâm mắt đã có thêm một tòa núi thịt do yêu ma xếp thành.
Căn cứ vào những gì Thanh Hoa báo cáo, kỳ thật quận thành của Tùng Châu này cũng không tính là lớn, bốn quận chỉ có tổng cộng một trăm lẻ hai huyện thành, thu hoạch được tất cả là sáu trăm ba mươi sáu con yêu ma, ngay cả túi bảo cụ cũng không chứa nổi nhiều thi thể như vậy, nàng ta chỉ có thể tạm thời chất đống chúng ở nơi đây.
So với Khiếu Nguyệt Yêu Vương ở Thanh Châu, chỉ mang theo mười mấy Yêu Quân, rõ ràng là Xích Mục Yêu Vương đã đứng vững địa bàn, danh tiếng vang xa, thủ hạ dưới trướng có đến gần ngàn con yêu ma đến góp sức.
Dù vậy, bình quân một huyện thành cũng chỉ có khoảng sáu - bảy con yêu ma mà thôi, vậy là đủ để chấn nhiếp cả đám người trong huyện rồi.
Trong đó yêu ma khai trí chừng khoảng sáu phần, hơn trăm con sơ cảnh, mấy chục con Ngọc Dịch cảnh và mười sáu con yêu ma Ngưng Đan.
Đây chính là kết quả sau khi bọn chúng đã đưa quân đi sống mái với Trấn Ma ti và một con Yêu Vương khác, nhưng vẫn có thể giữ lại số lượng lượng yêu ma khổng lồ như thế?
Phải biết rằng, một con tiểu yêu Ngọc Dịch cảnh đã đủ sức làm cho hơn mười vạn người không còn lực phản kháng rồi.
Yêu ma Ngưng Đan chỉ cần nằm lỳ ở trong huyện nha, cũng có thể dọa cho đám võ phu bên trong mười mấy huyện thành phụ cận sợ đến mức, ngay cả tâm tư chạy trốn cũng không dám có.
Cảm giác áp bách cường thế như vậy đương nhiên không phải là tin đồn vô căn cứ.
Khẳng định là nó đã dùng vô số tính mạng khác để nhắc nhở, mới khiến cho dân chúng Tùng Châu sợ đến vỡ mật, cuối cùng biến thành bộ dáng như bây giờ.
"Phù." Thẩm Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói thật, khi nhìn thấy cái đầu bị cắm trên cây trường thương treo ngoài cửa phủ Trấn Ma tướng quân, không biết tại sao, hắn lại bỗng nhiên nhớ tới Trân Càn Khôn tướng quân.
Hắn vốn không phải người đa sâu đa cảm, nhưng sau khi nhìn thấy tình huống của Tùng Châu, đáy lòng vẫn có chút khó chịu. Mà chưa hết, vẫn còn một chuyện càng hoang đường hơn nữa, chính là trong đám yêu ma này, cách ăn của Xích Mục Yêu Vương đã được tính là "nhân từ” rồi, bởi vì nó thường xuyên ăn hương hỏa nguyện lực, mà không phải là huyết thực tươi ngon, hơn nữa, nó còn bắt chúng yêu dưới trướng phải ăn uống có quy luật, làm vậy mới có thể duy trì được tính mạng theo kiểu ăn bữa nay lo bữa mai trong lòng bách tính.
Đổi lại là những con yêu ma làm việc dứt khoát khác, có lẽ Tùng Châu này thực sự không chống đỡ được tới tận hôm nay, đã sớm bị ăn sạch sẽ rồi.
Quả nhiên, tiểu nhân vật chính là tiểu nhân vật, dù đã có được thực lực vượt quá sức tưởng tượng của người thường, nhưng Thẩm Nghi vẫn không thể làm đến trình độ tâm cảnh trầm lặng như nước giống như cao thủ Võ Miếu, bọn họ có thể lấy thiên hạ làm bàn cờ, có thể xem sinh linh đồ thán làm quân cờ trao đổi...
Lúc trước, khi giao thủ với Xích Mục Yêu Vương, hắn dùng sức mạnh của nhục thân nện từng quyên từng quyền xuống đầu nó, vậy mà không hiểu vì sao lại có cảm giác mình vừa quay trở vê thôn Lục Lý Miếu, quay trở về đúng thời điểm bản thân đâm cương đao vào tim con cẩu yêu kia, từng nhát từng nhát đâm vào, muốn dùng hành động này để phát tiết một tia tức giận trong lòng...
Thẩm Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tư.
Ánh mắt hắn lại lóe lên vẻ lạnh lùng, trực tiếp há miệng biến núi thịt cao ngất phía trước thành một con sông máu, sáu - bảy trăm con yêu ma với dáng vẻ cực kỳ dữ tợn đã nhanh chóng hóa thành hàng loạt túi da khô quát.
Con sông máu hội tụ ngay giữa không trung, lại lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng áp súc thành ma huyết. Thoạt nhìn cả dòng sông đỏ tươi đầy trời, nhưng chờ cho đến khi chúng nó dần dần chuyển màu đỏ sậm... Cũng chỉ còn lại bốn giọt ma huyết chui vào trong miệng Thẩm Nghi thôi.
Thậm chí còn không đủ để Đạo Anh dốc toàn lực ra tay một lần, nhưng giá trị chân chính của chúng không phải ở đây.
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lên giao diện, chuỗi con số khoa trương tới cực điểm vừa xuất hiện kia lập tức làm tim hắn cũng đập nhanh hơn.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Chín mươi bốn ngàn sáu trăm năm ]
Trong đám này, chỉ có bốn con Yêu Quân Bão Đan cảnh cống hiến ra mười một ngàn năm, cùng với Xích Mục Yêu Vương hơn bảy ngàn năm, là do Thẩm Nghi tự mình thu hoạch được. Và đương nhiên, khoản thọ nguyên còn lại đầu do Thanh Hoa phu nhân tự tay kiếm về. Thẩm Nghi gọi thân hồn của đối phương ra, chỉ thấy một nữ nhân mặc chiếc áo dài hoa xanh nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh mình.
"Lại đi đến biên giới Tùng Châu tìm xem có cá lọt lưới hay không?”
"Thanh Hoa cẩn tuân pháp chỉ của chủ nhân." Sắc mặt Thanh Hoa phu nhân đã biến thành trắng bệch, nhưng không có chút dị nghị nào, chỉ cung kính cúi người, nhanh chóng trở lại bên trong Âm Thần, lại mang theo Âm Thần bay về nơi xa.
Thẩm Nghi thu Thú Nguyên và Yêu Đan vương vãi khắp nơi vào trong túi, sau đó lại lấy thi thể của đám Yêu Quân Bão Đan và Xích Mục Yêu Vương ra.
Hóa Huyết thần thông lại được thi triển.
Một lát sau, hai mươi ba giọt ma huyết từ trên người bốn con Yêu Quân bay ra.
Dựa vào số lượng này để phán đoán, có thể nhận thấy thực lực của bọn chúng cũng chỉ kém hơn tiểu Yêu Vương một chút mà thôi.
Quả nhiên những con Yêu Quân có thể sống sót trong chiến hỏa như vậy, thực sự có chút tài năng.
Ngược lại Xích Mục Yêu Vương lại làm Thẩm Nghi có chút thất vọng, nó chỉ cống hiến được chừng năm mươi bảy giọt ma huyết, kém xa Thanh Hoa phu nhân.
"Hả?" Rõ ràng là bên dưới lớp da trống rỗng của con gấu đen vẫn còn một cái hộp gỗ màu đen khác.
Thẩm Nghi nuốt ma huyết vào, lại tiện tay phẩy một cái, kéo nó lên.
Mở ra xem mới biết bên trong là rất nhiều phong thư đã được sắp xếp gọn gàng. Hắn đọc từng lá một. Tất cả những lá thư đều đến từ cùng một thế lực. Nội dung trong thư cũng rất đơn giản, hâu như chúng đều là lời giải thích đối với những nghi vấn trong công pháp tu hành.
Phần ký tên lại thuộc về một thế lực mà Thẩm Nghi khá là quen thuộc.
Thanh Khâu.