Chương 411: Rõ Ràng Là Đến Từ Thế Tục, Nhưng Lại Rời Xa Thế Tục!
Chương 411: Rõ Ràng Là Đến Từ Thế Tục, Nhưng Lại Rời Xa Thế Tục!Chương 411: Rõ Ràng Là Đến Từ Thế Tục, Nhưng Lại Rời Xa Thế Tục!
"Hắn là phần hương hỏa nguyện lực này đã đủ cho ta đột phá tới Võ Tiên thượng cảnh rồi?"
Thẩm Nghi nhìn nội dung nhắc nhở về quá trình thôi diễn không ngừng xuất hiện trên giao diện, trong lòng âm thầm nói.
Trải qua vô số lần thử nghiệm, hiển nhiên là Âm Thần đã tìm được con đường thích hợp với mình, chỉ thấy luông sương trắng đang lưu chuyển trong cơ thể nó càng ngày càng trở nên hòa hợp, hẳn là tiếp theo sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì lớn nữa.
Hai đạo vân văn chính là Võ Tiên thượng cảnh, nhưng bản công pháp này lại có tên là "Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp", nói cách khác thượng cảnh cũng không phải là viên mãn.
Nhưng cả trong miệng Tổng binh lẫn Ngô sư huynh đều nói rằng, hắn có thể cân nhắc ngưng kết Kim Thân sau khi tiến lên thượng cảnh.
Đại khái là do thọ nguyên hạn chế ư?
Thẩm Nghi dự tính cứ luyện trước xem sao, bởi hiện giờ thọ nguyên của yêu ma vẫn còn nhiều, mà hương hỏa nguyện lực của Võ Miếu cũng không thiếu.
[ Năm thứ hai ngàn bốn trăm, được đủ lượng hương hỏa nguyện lực bổ sung, quanh thân Âm Thần của ngươi lại chậm rãi có thêm một tầng vân văn thứ hai, thân thể đã trở nên ngưng tụ như thực chất, vẻ mặt càng thêm hờ hững, rõ ràng là đến từ thế tục, nhưng lại rời xa thế tục, đây là Võ Tiên thượng cảnh ]
[ Tam Nguyên Thăng Tiên Pháp đại thành ]
Rõ ràng là ở thời điểm hiện tại, khí thế của Âm Thần bên trong khí hải, đã nghiền ép Đạo Anh rồi. Nhìn nó hệt như một vị Thần Tiên đang ngồi ngay ngắn với hai vòng vân văn tựa như Âm Dương Ngư đang xoay quanh sau lưng.
"Ra đi." Thẩm Nghi dùng thần niệm kết nối với Thanh Hoa phu nhân.
Nhưng trong phòng lại không có một chút động tính nào.
"Hả?" Thẩm Nghi nhíu mày, lại chìm vào nội thị. Chỉ thấy Âm Thần đang cố gắng muốn đứng lên, nhưng động tác của nó lại giống như một đứa trẻ con mới sinh, hai chân đều đang run rẩy, không đứng thẳng nổi lại té ngã trở về.
Hoàn toàn không có phong phạm của Trích Tiên.
Thẩm Nghi khó mà tưởng tượng nổi, nếu để cho người khác nhìn thấy một vị Âm Thần có bộ dáng như vậy, không biết người ta sẽ phát ra tiếng cười nhạo như thế nào... Thứ đồ chơi này đang muốn vả mặt hắn đây mài
"Chủ nhân, xin cho Thanh Hoa thêm một chút thời gian." Thanh Hoa phu nhân gần như đã muốn phát ra tiếng khóc nức nở rồi, nàng đang cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy bên trong khí hải.
Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, sẽ không bị thay đổi!
Thẩm Nghi nhìn Âm Thần ngã xuống vài chục lần, cuối cùng cũng xác định được là nàng không thể đứng dậy nổi. Hắn có chút đau lòng thở dài một tiếng. Xem ra vạn năm tuổi thọ của yêu ma này là không thể khất nợ được rồi.
Thôi, dù sao lân này hắn cũng kiếm được khá nhiều, không cần phải keo kiệt như vậy.
Thần niệm khẽ động, vạn năm thọ nguyên lập tức hóa thành một quả Yêu Ma Bản Nguyên, được đưa đến khu vực miêu tả thuộc vê Thanh Hoa phu nhân trên giao diện.
Âm Thần lập tức dừng động tác.
Theo thời gian trôi qua, một luông khí tức càng cường hãn hơn nhanh chóng tràn ra từ bên trong.
[ Yêu Vương ( Trân): Thanh Hoa phu nhân ]
Chữ viết trên giao diện cũng phát sinh một chút biến hóa.
Ngay sau đó, Âm Thần đã thoát thể mà ra.
Chỉ thấy hai đám mây lành lập tức bao phủ cả gian phòng, sau đó một vị thanh niên tuấn tú nhẹ nhàng dạo bước trong mây ởi tới, ống tay áo bồng bênh, khí chất xuất trần, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh trong tưởng tượng của Thẩm Nghi về chính mình.
Hắn hài lòng gật đầu.
Thanh Hoa phu nhân rời khỏi Âm Thần, lại trở về dáng vẻ của yêu hồn, với hình thể đấy đà trịnh trọng quỳ gối dưới chân Thẩm Nghị, cất lên giọng nói như chuông bạc: "Cảm kích chủ thượng đã ban ân, Thanh Hoa nhất định sẽ nỗ lực không phụ kỳ vọng của chủ thượng."
"Không cân phải quá mức coi trọng chuyện đó đâu, cứ nghiêm túc làm việc là được.'
Thẩm Nghi đứng lên, bắt đầu chìm vào suy nghĩ, không biết nên dùng Thanh Hoa như thế nào để nhanh chóng kiếm lại khoản thọ nguyên một vạn năm này.
Sau đó, hắn thu hồi Âm Thần và Thanh Hoa vào trong cơ thể, chợt ngẩng đầu nhìn mảnh sương trắng vô cùng mỏng manh trên bâu trời.
Hương hỏa nguyện lực của toàn bộ Trấn Ma ti cung cấp nuôi dưỡng một vị Võ Tiên thượng cảnh đã là cực hạn. Hắn cũng nên đi tìm sư huynh hỏi một chút xem còn cái ghế trống nào khác hay không.
Thoạt nhìn bộ áo xanh trên người đối phương cũng không tệ.
'Cứ chờ thêm vài ngày nữa đi.'
Thẩm Nghi vừa bước chân ra ngoài cửa, đột nhiên lại thay đổi tâm tư.
Tuy đối phương đã coi hắn là thiên tài, nhưng tốc độ tu luyện này lại có chút khoa trương rồi.
Hơn nữa, hắn cầm lực lượng hương hỏa cũng vì cô đọng Kim Thân pháp, không bằng cứ dứt khoát chạy qua kho vũ khí chọn một cuốn Kim Thân pháp về học, cứ học đến nhập môn xong lại đi nghĩ vê chuyện hương hỏa nguyện lực sau.
Huống hồ, Võ Tiên tuy chỉ là đường tắt, thăng cấp nhanh, nhưng con đường chủ tu của hắn vẫn là Hỗn Nguyên, cũng thuận tiện lấy ra một vài cuốn võ học Hỗn Nguyên xem thử.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghỉ đã thay đổi bước chân, lập tức đi về phía kho vũ khí.
Kho vũ khí của Hoàng thành.
Thẩm Nghi dùng Kim Lang hộ phù gọi ra dãy bậc thang bằng vàng ngọc, sau đó bước nhanh xuống dưới.
Người ở ngoài cửa vẫn là lão già da bọc xương kia, nhưng lần này khi lão nhìn thấy Thẩm Nghị, vẻ mặt lại có chút khác thường, thậm chí còn chủ động mở miệng chào hỏi: "Đến rồi ư? Mau vào đi thôi."
Đám Âm Thần vốn đang trôi lững lờ trong kho vũ khí đều dừng lại, trên mặt lộ vẻ tò mò, dồn dập nhìn tới.
Thẩm Nghi gật đầu đáp lại đối phương.
Rõ ràng là đám Võ Tiên này đã buồn chán tới cực điểm rồi, chỉ một chút thời gian như vậy mà chuyện trong sân đã lan truyên đi khắp nơi...
"Võ Tiên pháp hay là Tôi Thể pháp?" Một vị Võ Tiên cười khanh khách tới gần, lại thuận miệng bông đùa một câu.
Cũng không trách người ta được, đây là lần đầu tiên chuyện hiếm lạ như tu sĩ Âm Thần tôi thể này trực tiếp xảy ra bên trong lãnh thổ Đại Càn mà? "Làm phiền một chút, ta muốn xem Kim Thân pháp." Thẩm Nghi khách khí nói. Hắn còn chưa dứt lời, những Võ Tiên còn lại đã đưa mắt nhìn qua.