Chương 410: Thứ Không Có Tiên Đồ!
Chương 410: Thứ Không Có Tiên Đồ!Chương 410: Thứ Không Có Tiên Đồ!
Thẩm Nghi vô thức muốn đưa tay muốn gỡ cái mặt già này xuống, ngón tay giật giật hai cái, nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn được.
"Ngươi xem, dù ngươi đã cất công đi Tùng Châu rồi, thì ngoại trừ lãng phí thời gian, ngươi còn có thể tạo được hiệu quả gì chứ?" Ngô Đạo An cực kỳ kiên nhẫn khuyên nhủ.
Bỗng nhiên Dương Thiên Tường lại cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, nói: "Ngài ấy đã giết được hai con Yêu Vương, còn quét sạch tất cả yêu ma ở Tùng Châu rồi..."
Lão đứng một bên nghe đến hiện tại, rốt cục cũng kịp phản ứng rồi, hình như Võ Miếu cũng không biết gì về thực lực của Thẩm đại nhân...
"Câm miệng, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, một tu sĩ Âm Thần như hắn..." Ngô Đạo An quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương một cái.
"Thẩm đại nhân tu luyện pháp môn tôi thể vô song, trực tiếp quét ngang Đại Càn, đây mới là chính đạo mà tu sĩ Âm Thần nên đi." Nói đến chuyện này, không hiểu sao Dương Thiên Tường lại có chút cố chấp, không chịu nhường nhịn ai.
Mười mấy đạo Âm Thần vốn đang xem náo nhiệt trong sân, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Bọn họ chính là tu sĩ Âm Thần có cảnh giới cao nhất Đại Càn triều, nhưng giờ phút này, một tên Tổng binh Tùng Châu chỉ là Võ Tiên hạ cảnh, lại dám lên giọng dạy bọn họ cái gì gọi là chính đạo của Âm Thần.
Không ít Âm Thần bắt đầu xắn tay áo lên, người coi miếu áo xanh mập mạp lập tức bước nhanh vào trong nhà, trừng mắt nhìn Ngô Đạo An, lão quỷ này định để người ta nhớ lâu hơn một chút bằng hành động như vậy sao?
Thứ không có tiền đồ.
Lão rủa thâm một tiếng, lại lập tức đưa mắt nhìn về phía Dương Thiên Tường: "Ngươi mới vừa nói, là vị Thẩm đại nhân này đã thay Tùng Châu các ngươi quét sạch yêu họa rồi? Mà thứ đối phương dựa vào lại là cái gì... phương pháp tôi thể?"
Được lão nhắc nhở, những người còn lại mới khôi phục được tinh thần.
Bởi vì so với cái gọi là chính đạo của Âm Thần, thì chuyện của Tùng Châu bên kia mới càng khiến người ta không thể nào hiểu được.
"Ai nói thân thể Võ Tiên yếu nhược? Thẩm đại nhân không cần Đạo Anh, thậm chí cả khí tức thiên địa cũng không điều động, chỉ cần dựa vào một đôi nhục quyền, đã đánh chết một con Yêu Vương còn sống sờ sờ."
Dương Thiên Tường quét mắt nhìn vê phía mọi người. Lúc đó, lão đứng trên cao nhìn rõ mồn một cảnh tượng bên dưới, đương nhiên là lời nói tràn đầy lực lượng rồi.
Ngay cả đám Võ Tiên cảnh giới thâm hậu cũng bị những lời này làm chấn động tại chỗ. Trong đầu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra khung cảnh vừa được lão Dương kia miêu tả.
Đừng nói là võ phu, ngay cả yêu ma cũng phải điều động yêu lực, nhưng Thẩm Nghi kia chỉ dựa vào thân thể thôi sao?
"Ngươi còn kiêm tu cả phương pháp tôi thể?"
Nụ cười trên mặt Ngô Đạo An lập tức rút đi, ngược lại sắc mặt lão còn trở nên có chút nóng nảy táo bạo.
Lãng phí! Quá mức lãng phí rồi!
Lão vốn cho rằng Thẩm Nghi đạt tới Võ Tiên ở độ tuổi này đã là thiên tư kinh thế hãi tục, không ngờ đối phương còn tu luyện cả thân thể lẫn Âm Thần?
Ngươi có muốn tu luyện cả Đạo Anh nữa hay không?
Nếu dùng khoảng thời gian này lên Âm Thần, nói không chừng hiện tại đối phương đã có thể bắt đầu ngưng tụ Kim Thân rồi cũng nên.
"Hồ đồ, thọ nguyên há có thể lãng phí vào những chuyện như vậy?" Ngô Đạo An tức đến đấm ngực dậm chân.
"Vậy... Thẩm Nghi buông tay ra, lập tức đưa tấm Kim Lang ngọc phù trong lòng bàn tay cho lão xem.
Ngô Đạo An thấy thế, lập tức giật nảy mình, thậm chí còn quay ra trách mắng những người còn lại: "Còn không ra ngoài, cứ đứng ở đây làm gì, làm phiên hắn tu hành rồi!"
Nói xong câu ấy, lão mới quay đầu lại, chợt phát hiện Thẩm Nghi đang trầm mặc nhìn chằm chằm vào mình.
Ngô Đạo An chép miệng, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta cũng đi ra ngoài, ngươi cứ an tâm tu luyện, cần thứ gì cứ đến tìm ta, hoặc là đến kho vũ khí tự lấy là được."
Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, lại thay hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngô Đạo An đi thẳng một đường đến Giáp Viện, rốt cục cũng dừng bước, hoảng hốt nhìn lại phía sau: "Người ta đều nói thiên đạo chí công, đều là thân thể phàm thai do phụ mẫu sinh dưỡng mà lớn lên, vì sao lại có chênh lệch lớn đến thế?" Người khác cần đau khổ theo đuổi đại đạo, nhưng đối với thanh niên này, dường như hắn chẳng hề gặp phải bình cảnh gì, thậm chí còn có dư lực đi học những thứ khác, vậy mà cũng nổi bật y như nhau.
"Ngô sư huynh không cần phải cho rằng mình đã sai lầm rồi." Người coi miếu mập mạp lên tiếng khuyên nhủ: "Đừng quên, Đại Càn ta cũng từng xuất hiện một vị thiên kiêu bậc này... Chúc sư huynh ngày xưa từng hai mươi tuổi Ngưng Đan, hai mươi sáu tuổi Bão Đan Uẩn Thần, bốn mươi tuổi đã bắt đầu ngưng đọng Kim Thân."
Nhắc tới cái tên này, tất cả mọi người đều rơi vào trâm mặc.
"Hiện giờ hắn đã ba ngàn chín trăm tuổi, nhưng không phải vẫn còn ở trong kho vũ khí canh giữ Kim Thân pháp, cả người si ngốc ngơ ngác, đợi ngày Âm Thần tán loạn hay sao?”
"Thẩm sư đệ nên lấy hắn làm gương..."
Đợi cho đến khi trong phòng trống rỗng, Thẩm Nghi mới khe khẽ lắc đầu.
Thật ra chuyện bại lộ tu vi tôi thể vốn nằm trong kế hoạch của hắn rồi.
Xét cho cùng, hắn còn phải dựa vào Võ Miếu ăn hương hỏa, nhưng cũng cần phải ra ngoài chém yêu thu hoạch tuổi thọ và ma huyết.
Nhưng là tu sĩ Âm Thần, lại có thể đi khắp nơi chém giết Yêu Vương như vậy... nói gì thì nói cũng phải có một lời giải thích thỏa đáng cho chuyện này.
Hắn nắm chặt Kim Lang ngọc phù trong tay, lại một lần nữa mở ra giao diện.
Theo quá trình rót thọ nguyên của yêu ma vào Tam Nguyên Thăng Tiên Đại Pháp, hương hỏa nguyện lực dư thừa lại một lần nữa hội tụ tới.
Thứ như Âm Thần này, nếu cần tự mình điều khiển, thì đúng là tác dụng của nó đối với Thẩm Nghi cũng không lớn, nhưng nếu có thể dùng yêu hồn đi điều khiển, thì vai trò của nó đã khác hẳn rồi, cũng giống như lần này vậy.
Hắn và Thanh Hoa phu nhân đồng thời động thủ, là có thể kiếm được khoản thu hoạch thọ nguyên của yêu ma gấp đôi bình thường.