Chương 409: Cần Gì Phải Nôn Nóng Nhất Thời?
Chương 409: Cần Gì Phải Nôn Nóng Nhất Thời?Chương 409: Cần Gì Phải Nôn Nóng Nhất Thời?
Sau khi im lặng một hồi, lão mới quyết định hắng giọng “Khụ." một cái
"Hít!" Lưu Khôn phục hồi lại tinh thần, vừa thấy rõ bộ dáng của người trước mặt, đã vội vàng đứng lên: "Dương Tổng binh, sao ngươi lại tới đây?"
Dương Thiên Tường cười khổ lắc đầu, cũng không có ý so đo với đối phương, chỉ chắp tay nói: "Thẩm đại nhân để cho ta tự mình đến tổng nha báo cáo công tác."
Dứt lời, lão lập tức đưa văn thư đã chuẩn bị xong tới.
Lưu Khôn tùy tiện lật hai trang văn thư trên tay, chợt phát hiện nội dung trong này vấn là những chuyện chó má xúi quẩy kia: "Ngươi cho ta xem những thứ này làm gì? Toàn bộ Trấn Ma tỉ này ai mà không biết ngươi đã đánh mất bốn quận? Ta chỉ muốn hỏi Thẩm đại nhân đâu?”
Tùng Châu chỉ có một vị Võ Tiên hạ cảnh, lại phải canh chừng đến hai con Yêu Vương, nhưng tổng nha thật sự không thể phái người đi trợ giúp bọn họ được.
Bởi vậy mà trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, cũng không đến mức cứng rắn muốn ném hết trách nhiệm lên người lão đầu khô gây này.
"Thẩm đại nhân ư? Ngài ấy trở về nghỉ ngơi rồi." Dương Thiên Tường thoáng sửng sốt một hồi, lão chợt phát hiện chẳng những Thẩm đại nhân không quan tâm đến lão, mà dường như cả Trấn Ma ti cũng không quá để ý đến lão.
Vấn đề là hiện tại, lão - một vị Tổng binh Cửu Châu - đã lặn lội đến đây để thỉnh tội rồi... Tốt xấu gì cũng bọn họ cũng nên cho một chút phản ứng chứ?
"Ngươi đứng đây cho ta, không được đi!" Lưu Khôn vừa nghe được lời này đã vội vàng nhảy khỏi nha môn, chạy thẳng vào đại điện Võ Miếu, rất nhanh đã dẫn theo bốn lão đầu mặc áo xanh hớt hơ hớt hải chạy về.
Mãi cho đến khi Dương Thiên Tường trông thấy mình bị bốn người với sắc mặt âm hàn, hung hăng đi tới vây quanh, trong lòng lão mới thoáng chột dạ, cảm thấy hình như tình huống này không quá thích hợp thì phải.
Dương Thiên Tường vẫn cho rằng Thẩm đại nhân là người được Võ Miếu phái tới Tùng Châu trợ trận, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như sự thật không giống như những gì lão từng nghĩ...
Bởi vì bốn người coi miếu mang theo khí thế hùng hổ đi tới, lập tức bày ra tư thái muốn hỏi lão đòi người.
"Người đâu!" Ngô Đạo An hít sâu một hơi, cưỡng ép kiêm chế cơn phẫn nộ trong lòng xuống.
Cuối cùng cũng về đến nơi rồi.
Hôm nay nếu lão không cho Thẩm Nghi kia nhớ lâu một trận, coi như lão đã uổng công tu luyện Âm Thần suốt mấy năm nay.
Mấy người trông miếu còn lại đã nhìn ra Ngô sư huynh rất tức giận, nhưng cũng không mở miệng khuyên bảo.
Lại nói, thiên kiêu sợ nhất điều gì? Đó là ngã xuống trước khi trưởng thành.
Người trẻ tuổi này tâm cao khí ngạo, không chịu nghe khuyên bảo, bây giờ lại bị Thanh Khâu ghi nhớ rồi, đúng là nên dạy dỗ hắn một phen.
Dù làm vậy có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cũng tốt hơn ngồi yên mặc kệ cho hắn tự do đi lại lung tung, chờ đến lúc thực sự xảy ra chuyện rồi, mọi người lại âm thầm tiếc hận.
"Bẩm... Ngài ấy đã trở vê." Thân thể gầy gò của Dương Thiên Tường bị vây ở giữa, lão gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống, sau đó đưa tay chỉ về phía tiểu viện đằng xa.
Lời còn chưa dứt, lão đã bị Âm Thần xách lên, bay thẳng về phía Giáp Viện.
Ba người coi miếu nhìn Ngô sư huynh trực tiếp tế ra Âm Thần, ai nấy đều lắc đầu cười khổ, sau đó cất bước đi theo.
Có cần phải làm đến mức này hay không?
Chẳng lẽ vị Tuần Tra sứ kia vừa trở về, còn có thể tiếp tục chạy đi sao?...
Giáp Viện.
Thẩm Nghi cầm Kim Lang ngọc phù trên tay, đang ngồi trên giường giả làm cọc gỗ.
Hắn vừa mới mở bảng hệ thống ra, lại nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Hắn lập tức mở mắt, phất tay dùng khí tức đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy Dương Thiên Tường yếu ớt đứng ở phía trước, còn có một đạo Âm Thần đang đứng chắp tay đi theo phía sau, trên người đạo Âm Thần này còn có hai đường vân văn nông đậm vờn quanh.
Rất nhanh, lại có ba bóng người khác mặc áo dài màu xanh bước vào trong viện.
Bị tình hình ở nơi đây hấp dẫn, từng luồng Âm Thần phiêu hốt bên trong Giáp Viện đều nhanh chóng hội tụ lại, yên lặng đứng thành một hàng xem náo nhiệt. Thẩm Nghi nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
Bọn họ bày ra trận thế lớn như vậy, là đang muốn làm gì?
"Thẩm sư đệ, chuyến đi Tùng Châu lần này có thú vị không?" Ngô Đạo An ngoài cười nhưng trong không cười, dẫn đầu mở miệng hỏi.
Thẩm Nghi liếc mắt nhìn con số trên giao diện, khẽ gật đầu đáp lời: "Cũng được."
"Lần sau còn đi nữa không?" Khóe mắt Ngô Đạo An thoáng co giật hai cái, ba người coi miếu còn lại cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải đi lên phía trước.
"Xem tình huống thế nào đi." Thẩm Nghi cảm thấy câu hỏi này có chút không đúng, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Đi hay không chủ yếu phải xem có thứ gì đó đủ sức hấp dẫn hắn hay không, sao có thể nói trước được?
Lời này vừa nói ra, mấy người coi miếu trước mặt đều vô thức ho khan hai tiếng: "Khu khụ.'
Quả nhiên, gương mặt Ngô Đạo An biến sắc, lão trực tiếp đi tới bên cạnh thanh niên kia. Bàn tay thoáng siết chặt lại, hô hấp cũng dồn dập hơn rất nhiều.
"Nha." Trên mặt một đám Âm Thần đang bay lượn bên ngoài lập tức có thêm mấy phần hào hứng, đã lâu rồi bọn họ chưa trông thấy Ngô lão quỷ xuất thủ.
Mấy người coi miếu khác đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được vẫn muốn lên tiếng khuyên hai câu.
Muốn đối phương ghi nhớ lâu một chút thì được, nhưng đừng làm tổn hại đến thể diện của người trẻ tuổi kia.
"Thẩm sư đệ.' Trước mắt bao người, Ngô Đạo An cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, lão vỗ nhè nhẹ lên bả vai Thẩm Nghị, nói lời thấm thía: "Ngươi nghe lão đầu ta lải nhải vài câu đi, thiên hạ này rộng lớn biết bao, chỉ một cái Cửu Châu nho nhỏ này thì tính là gì? Lúc nên tu tập, cứ thu tâm lại trước đã.
"Nếu ngươi có thể đúc thành Pháp Tướng Kim Thân, thành tựu cảnh giới Hóa Thần, thì trong tay ngươi đâu chỉ có vạn năm thọ nguyên? Đến lúc đó, thiên hạ này, có trò vui nào ngươi không chơi được, có cảnh đẹp nào ngươi không nhìn được, cần gì phải nôn nóng nhất thời?"
"Ngươi nhớ kỹ chưa?”
Ngô Đạo An cố gắng kéo khéo môi, muốn cho nụ cười trên mặt mình càng thêm hòa ái hơn một chút, nhưng chung quy lại, vẫn khá là mất tự nhiên. thương 402. Can GI thai NON IIONQ Nhat 1 hƠI " " ...