Chương 408: Sao Ta Biết Được?
Chương 408: Sao Ta Biết Được?Chương 408: Sao Ta Biết Được?
"Được, ta sẽ chuyển đúng lời này về cho người nọ." Trường Thanh chân nhân sửa sang lại y phục, rõ ràng những tin tức này là Võ Miếu đã sớm chuẩn bị xong từ trước, tới hiện tại mới thả ra để che giấu tai mắt người ngoài.
Vì bảo vệ người này, bọn họ lại tốn hao nhiều tâm tư như vậy? Xem ra là ôm chờ mong thật lớn đối với hắn rồi.
Đám người trước mắt này còn chưa nhận rõ hiện thực, lại muốn một lần nữa tìm về địa vị trước đây sao?
Ý niệm tới đây, gã thoáng cười nhạo một tiếng, chợt quay đầu nhìn về phía Võ Miếu cao ngất, tựa như đang nhìn một hộ nhà nghèo sa cơ thất thế. Không chịu ngoan ngoãn trông nhà hộ viện cho Huyền Quang động, thì ngay cả một con chó cũng không làm được nữa đâu, chỉ sợ đám người này phải chịu thêm mấy roi nữa mới có thể nhớ lâu hơn được.
Khi Trường Thanh chân nhân cưỡi mây rời đi, trong sân Võ Miếu, ba người coi miếu còn lại cũng không biết phải làm sao: "Ngô sư huynh, ngươi làm gì vậy?"
Tế ra Kim Thân Pháp Tướng, uy phong thì uy phong thật, nhưng không phải hành động này của lão cũng tương đương với trực tiếp thừa nhận là bên mình làm chuyện kia rôi?
"Môn đồ Thanh Khâu kia thật sự là do Thẩm Nghi giết?"
Ngô Đạo An bĩu môi: "Sao ta biết được?"
Nghe vậy, ba người còn lại lập tức đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải là Thẩm Nghi làm...
Rõ ràng là không phải hắn làm, hắn từng là Trấn Ma đại tướng của Thanh Châu, chỉ tính đến cục diện rối rắm ở Thanh Châu rồi đã đủ hiểu, bọn họ có thể miễn cưỡng bảo vệ bản địa trước đám yêu ma kia đã là không tệ rồi, sao lại vô duyên vô cớ đi trêu chọc một con hồ yêu chỉ đơn thuần đi ngang qua địa bàn nhà mình chứ?
"Nhưng ta biết thiên phú của Thẩm Nghi, phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra, huống chi đám hồ yêu Thanh Khâu kia?" Ngô Đạo An liếc nhìn mấy người còn lại, thiên tư của đối phương kinh khủng như Tỳ Hưu, tuyệt đối là tu sĩ Âm Thần trời sinh, một khi tin tức này bị truyền ra, Thiên Yêu quật kia nhất định sẽ toàn lực bóp chết thiên tài này từ trong trứng nước. "Vậy cũng đúng." Mấy người coi miếu khác gật gật đầu. Bọn họ lại nhớ tới thời điểm người kia tham dự Võ Miếu tẩy luyện, hắn đã ăn sạch sẽ khí tức của Kim Thân.
Nếu so về tính nghiêm trọng khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, có cống thêm một cái nồi cũng không tính là gì.
"Tốt nhất là Ngô sư huynh nên nhắc nhở hắn một chút, nếu không cần thiết thì cố gắng hết sức đừng rời khỏi Hoàng thành."
Ngô Đạo An nghe vậy, bỗng nhiên lại siết chặt tay, hiếm khi thấy vị lão nhân đạo mạo này văng tục: "Ta nhắc nhở cái rắm chó á! Chỉ một đêm không nhìn chằm chằm vào hắn thôi, mà người này đã chạy đi Tùng Châu rồi."
"Hắn đi Tùng Châu làm gì?" Đám người coi miếu lộ vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi.
"Ta cho hắn vị trí phó Tuần Tra sứ của Trấn Ma Ti." Ngô Đạo An thở dài nói.
Nói xong, lão chợt nhớ tới cảnh tượng ngày ấy Lưu Khôn vội vàng chạy đến Võ Miếu bẩm báo sự việc, bỗng nhiên lại cảm thấy đau đầu không thôi.
"Ngươi không nói rõ với hắn đó là chức vị chỉ dùng để ăn hương hỏa thôi sao?" Mấy người kia lúng ta lúng túng hỏi.
Chẳng lẽ thật sự có tu sĩ Âm Thần lại thành thành thật thật đi tuần tra Cửu Châu?
Chẳng lẽ người kia không nhìn xem công việc đó là gì hả?
Đó là chuyện mà người như hắn có thể quản được sao?
Lời này vừa nói ra, Ngô Đạo An cũng có chút do dự nói: "Có lẽ ta đã nói rõ ràng rồi?"
Suy cho cùng, lão cũng không thể trực tiếp nói ra ba chữ "ăn không lương” này, bởi vì phàm là kẻ có đầu óc linh hoạt, gần như tất cả đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của lão mà?
"Nhìn ngươi làm việc kìa, hắn vốn là hạng người trẻ tuổi nóng tính, làm sao chịu nổi đám người kia đau khổ khẩn cầu?" Một người coi miếu mập mạp trợn mắt nói, sau đó lập tức quay người đi ra ngoài, thuận miệng khuyên nhủ: "Không cần phải lo lắng, Dương Thiên Tường của Tùng Châu biết nặng nhẹ, hắn sẽ không để cho bảo bối sư đệ của ngươi thực sự dấn thân vào mạo hiểm đâu."
"Ngô sư huynh hãy nghỉ ngơi đi, mấy lượt tẩy luyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta làm là được rồi."
Phải biết rằng Ngô Đạo An vừa dùng tu vi Võ Tiên thượng cảnh để cưỡng ép điều khiển Pháp Tướng Sư Đà, dù lão cũng tu Sư Đà Kim Thân Pháp, coi như có chút hiểu rõ về nó, nhưng muốn làm được chuyện này cũng cực kỳ miễn cưỡng, chỉ là tùy tiện di chuyển lên xuống hai lân như vừa rồi, cũng cần ít nhất là mười mấy ngày tu dưỡng mới có thể làm cho Âm Thần khôi phục đến trạng thái viên mãn.
"Không cần." Ngô Đạo An lắc lắc đầu, lại có chút trâm mặc nhìn về phía tổng nha Trấn Ma ti, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lão luôn cảm thấy có chút hốt hoảng trong lòng, giống như bọn họ vừa chọc phải phiền toái gì rồi.
Thẩm sư đệ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?...
Nhoáng một cái đã bảy - tám ngày trôi qua.
Dòng người ở nha môn Trấn Ma ti vẫn nối liền không dứt.
Lưu Khôn ngồi đằng sau tủ quây, luôn duy trì tư thế thấp thỏm không yên.
Vị Tuần Tra sứ mới nhậm chức đã bị mời đi Tùng Châu ngay dưới mí mắt của lão, mà đến tận bây giờ người ấy còn chưa trở vê.
Phải nói là gã hiểu rõ tình huống của Tùng Châu bên kia hơn bất luận kẻ nào khác. Đó chính là một cái phiên toái cực kỳ lớn mà bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung ra. Thoạt nhìn sẽ có cảm giác bọn họ vẫn còn đủ sức duy trì được thế cục, nhưng trên thực tế, chỉ cân cán cân bên kia xuất hiện một chút sai lệch thôi thì kết cục bên ấy còn nguy hiểm hơn cả Thanh Châu bên này.
"Dương Thiên Tường! Ngươi, con mẹ nó..." Lưu Khôn cắn chặt răng, chỉ câu lão nhân kia tuyệt đối đừng già mà sinh ra hồ đồ, nếu Tuần Tra sứ xảy ra chuyện, Võ Miếu nhất định sẽ xé sống gã.
Dương Thiên Tường vừa mới đi đến trước quầy, đã nghe được câu chửi này, lão chép miệng, thực sự không biết nên nói tiếp như thế nào.