Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Vậy Thì Mời Trở Về Đi, Không Tiễn!

Chương 407: Vậy Thì Mời Trở Về Đi, Không Tiễn! Chương 407: Vậy Thì Mời Trở Về Đi, Không Tiễn!Chương 407: Vậy Thì Mời Trở Về Đi, Không Tiễn!

Tuy nói từ trước đến nay Thanh Khâu vẫn luôn giữ thế trung lập, nhưng nói như thế nào, đó cũng là hang ổ của một đám hồ yêu, Đại Càn không trêu chọc chúng nó còn chưa tính, chúng nó lại còn dám mời người đến nơi đây đòi câu trả lời.

Đúng là khinh người quá đáng.

Đổi lại là lúc toàn thịnh, Đại Càn nói một, Thanh Khâu kia dám nói hai ư?

Đừng nói là môn đồ gì, ngay cả trưởng lão của chúng nó đến đây, bọn họ chém chết thì đã làm sai?

Ngô Đạo An hít sâu một hơi: "Xin hỏi người chân nhân muốn tìm là ai?"

Trường Thanh chân nhân liếc mắt nhìn miếng ngọc giản trên bàn, khẽ dùng thân niệm đụng vào, nhìn một chút mới nói: "Thẩm Nghi ở Thanh Châu."

Lời này vừa nói ra, ba vị người coi miếu còn lại lập tức lộ ra một chút mờ mịt.

Ngô Đạo An sững sờ trong nháy mắt, sau đó trên mặt lóe lên một nụ cười lạnh, thậm chí bên trong hai tròng mắt đục ngâu kia còn có sát ý bốc lên: "Chân nhân có dám lặp lại lân nữa, ngươi muốn tìm ai không?"

Trường Thanh chân nhân cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không để trong lòng, lại nói: "Thẩm Nghi ở Thanh Châu."

Chỉ vẻn vẹn là một cái Võ Miếu gần sụp đổ đến nơi, còn có thể lật lên cơn sóng to gió lớn gì? Lại dám dùng loại giọng điệu uy hiếp này với gã, đúng là mấy lão già ở trong miếu hoang này lâu, đến đầu óc cũng không nhìn rõ hiện thực nữal

"Được.

Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Ngô Đạo An càng sâu, lão chậm rãi nhắm mắt xuống.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, đột nhiên, trong mắt con Sư Đà, một trong mười hai vị Kim Thân Pháp Tướng vốn đang ngồi yên trên bệ thờ tại Võ Miếu, lại lóe lên một mảnh hào quang.

Thân thể cao ba trượng của nó chậm rãi đi xuống khỏi bệ thờ.

Trong khoảnh khắc, nó bước đi trên con phố dài, tia kim quang chói mắt kia lập tức phản chiếu lên màn trời, sau đó nhích từng bước một đi về phía tiểu viện.

Ở trước mặt Sư Đà, khu tiểu viện kia bỗng trở nên yếu ớt như đậu hũ, chỉ trong khoảnh khắc đã bị đánh sập.

Sau khi tùy ý vung chưởng đập nóc nhà thành một đống bột mịn, đôi mắt to lớn của Sư Đà lập tức nhìn xuống dưới, quan sát mấy bóng người bên trong.

Bị bóng đen khổng lồ bao phủ, nhìn Kim Thân tựa như Thần Phật trước mắt, Trường Thanh chân nhân vô thức nuốt một ngụm nước miếng xuống, lại liên tục lui về phía sau ba bước, mới nghiêm nghị trách mắng: "Các ngươi có ý gì?!"

"Ý của bổn tọa là..." Sư Đà hé miệng, cất giọng nói giống như chuông đồng, âm thanh quanh quẩn tại phía chân trời: "Ngươi chỉ là một tên Hỗn Nguyên Tông Sư thượng cảnh, gọi ngươi một tiếng chân nhân đã là coi trọng ngươi rồi, nếu ngươi còn dám nhắc tới cái tên này ở trước mặt bổn tọa..."

Sư Đà hơi nhe răng, vẻ mặt hờ hững: "Hôm nay ngươi cứ an nghỉ ở nơi đây đi."

"Ngươi!" Sắc mặt Trường Thanh chân nhân lộ vẻ dữ tợn: "Có phải ngươi đã quên bản tọa đến từ Huyền Quang động rồi?"

Đáp lại câu hỏi của gã là một chưởng thế đại lực trầm.

Sư Đà chỉ nhấc chân đạp tới, đã khiến vẻ mặt Trường Thanh chân nhân biến sắc, toàn thân đại phóng hồng quang, hai tay không tự chủ được lập tức đan xen trước người.

Thú chưởng mang theo ánh vàng rực rỡ chỉ còn cách gã hơn một tấc, mới chịu dừng lại.

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt bộ y phục trên người Trường Thanh chân nhân, hai mắt tràn đầy hoảng sợ, chỉ còn biết dùng sức thở hổn hển.

Ngước mắt nhìn lên, lại chạm phải đôi mắt phủ đầy hàn ý của con Sư Đà trên đầu, gã thoáng điều chỉnh hô hấp một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta chỉ thay Thanh Khâu hỏi một câu mà thôi, không cần thiết phải gây chiến."

"Xùy." Sư Đà lạnh nhạt thu hồi chân trước, sau đó chậm rãi xoay người trở vê Võ Miếu, một lân nữa ngồi lên bệ thờ, chỉ trong giây lát đã biến thành một pho tượng tử khí trâm trầm.

Cùng lúc đó, Ngô Đạo An cũng mở mắt ra, thản nhiên nói: "Vậy thì mời trở về đi, không tiễn."

Trường Thanh chân nhân vác theo gương mặt không chút biểu cảm đi ra khỏi Võ Miếu. Đối với Đại Càn đã suy bại không chịu nổi, thì tế ra Kim Thân của vị Hóa Thần đã ngã xuống kia chính là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất của bọn họ rồi.

Hành động này cũng tương tự với chuyện bọn họ đi đánh thức vị lão tổ Hóa Thần duy nhất kia tỉnh lại.

Có lẽ những bộ Kim Thân Pháp Tướng này không địch lại tu sĩ Hóa Thần cảnh chân chính, nhưng lại hoàn toàn có thể nghiền ép được võ phu Hỗn Nguyên.

Lấy tu vi của Ngô lão quỷ, có thể chống đỡ Pháp Tướng được bao lâu, một nén nhang hay hai canh giờ? Trường Thanh chân nhân không biết, cũng không dám đi đánh bạc.

Gã khẽ cắn môi, âm thầm trấn an bản thân. Đám khốn nạn này cũng chỉ có thể phách lối ở trong cái Hoàng thành rách nát này mà thôi.

Chỉ là một đám chó giữ nhà, không cần so đó với bọn họ.

"Thẩm Nghi ở Thanh Châu..." Trường Thanh chân nhân đã điều chỉnh xong tâm trạng, lại âm thâm mặc niệm cái tên này ở trong lòng, đôi mắt chợt lóe lên vài phần nghi hoặc.

Vốn dĩ gã chỉ nhận ủy thác của người khác, thuận tiện tới hỏi một câu, nhưng phản ứng của đám đệ tử Võ Miếu kia lại khiến trong lòng gã thoáng rung động một chút.

Hồ ly Thanh Khâu tra xét lâu như vậy, cũng không thể tra rõ nội tình của Thẩm Nghi. Bởi vì không chỉ một mà là toàn bộ đám người của Thanh Châu Trấn Ma ti cứ như bế khẩu thiện [1] hết vậy, không cần biết bọn họ thông qua loại quan hệ nào đi nói bóng nói gió, chỉ cân nhắc tới cái tên này, là cả đám người phía đối diện sẽ lập tức biến thành câm điếc hết.

[1] : bế khẩu thiện là từ thường dùng trong Phật giáo, nó có nghĩa là cấm mình nói ra nhằm giảm bớt khẩu nghiệp, tiêu tội miễn tai.

Dù có vài người nguyện ý mở miệng, nhưng nói tới nói lui một hồi cũng không rõ ra sao, ví dụ như sư thừa của người nọ là ai, hay người nọ tu pháp môn gì, cảnh giới cụ thể ra sao, toàn bộ đều không biết.

Sự thật thì không biết nhưng đám người kia bịa chuyện thì cứ phải gọi là lành nghà, mở miệng là kể một chuỗi sự tích chỉ tổ khiến người khác bật cười.

Bọn họ kể mấy tháng trước, Thẩm Nghi kia còn đang giao tiếp quan hệ với một con cẩu yêu sơ cảnh, vậy mà ngay sau đó, hắn đã đứng lên, dùng lực trảm Giao Long Bão Đan viên mãn rồi.

Đấy nghe có thấy bất hợp lý, như kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia không?
Bình Luận (0)
Comment