Chương 406: Bổn Tọa Muốn Tìm Một Vị Tiểu Hữu!
Chương 406: Bổn Tọa Muốn Tìm Một Vị Tiểu Hữu!Chương 406: Bổn Tọa Muốn Tìm Một Vị Tiểu Hữu!
"Lãng phí quá.'
Thẩm Nghi liếc mắt nhìn giao diện.
[ Giết chết Bạch Tê Yêu Vương Hỗn Nguyên cảnh, tổng thọ mười ba ngàn tám trăm năm, còn thừa ba năm thọ nguyên, hấp thu hoàn tất ]
Hắn hơi hé miệng, lập tức hóa bộ thân thể này thành ma huyết.
Năm mươi chín giọt.
Lại còn mạnh hơn Xích Mục Yêu Vương rất nhiều?
Xem ra Vạn Tượng Thần Tu Đại Pháp kia khá là lợi hại, có thể trợ giúp con gấu đen kia lấy yếu thắng mạnh, hành hung lão tiền bối như này?
Dù sao cũng không phí khí lực gì, coi như nhặt không đi.
Thẩm Nghi đứng dậy thu thanh đại đao cán dài đang để bên cạnh chiếc ghế đá vào bảo cụ trữ vật của mình. Sau khi xác định con Yêu Vương này đã nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi một thanh binh khí và một tấm thảm thú cũ nát, lúc này hắn mới chậm rãi đi ra khỏi động phủ.
Tùng Châu thành.
Dương Thiên Tường tỉ mỉ an bài xong tất cả mọi chuyện, lại trực tiếp bàn giao cho nhóm Trấn Ma đại tướng đi xuống bên dưới trấn an dân tâm.
Thân là Tổng binh một châu, nếu bàn về thực lực, thì ở trước mặt Tuần Tra sứ đại nhân, lão chẳng tính là cái thá gì, nhưng bàn về mấy chuyện vặt vãnh phiền toái này, lão lại rất có kinh nghiệm.
Sau khi xác định mình không có bỏ sót bất cứ chỉ tiết này, Dương Thiên Tường lập tức cưỡi lên yêu mã, cùng Thẩm đại nhân rời khỏi Tùng Châu.
Theo lý mà nói, bản thân phạm phải sai lâm lớn như thế, lão nên bị người ta áp giải trở về. May mà Thẩm đại nhân khoan dung, chẳng những người ta không nặng lời với lão... mà ngược lại, còn chẳng buồn nói lời nào.
Dưới cước lực cường hãn của Hắc Lân Giao Mã, quãng đường từ Tùng Châu đến Hoàng thành, bọn họ chỉ đi vẻn vẹn không đến mười ngày.
Trong quãng thời gian hai người đi đường, Võ Miếu ở Hoàng thành cũng nghênh đón một vị khách nhân hi hữu.
Sự xuất hiện của người này đã khiến bốn người coi miếu áo xanh tạm thời dừng lại công việc tẩy luyện, để tê tụ cùng một chỗ. Nhưng với thân phận của bọn họ, cũng chỉ có thể đứng ở hai bên mà thôi. Người đang ngồi trên ghế chủ vị, lại là một nam nhân mặc áo bào màu đen trắng rộng thùng thình, để một chòm râu dê dài.
"Không biết Trường Thanh chân nhân của Huyền Quang động đến Đại Càn ta là có việc gì?" Ngô Đạo An đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Tùy tiện dạo chơi thôi." Trường Thanh chân nhân tùy ý nhấp một ngụm trà nóng, lại nhẹ nhàng đặt chén trà ấy lên bàn, cất giọng bình thản: "Thuận tiện cũng thông báo cho các ngươi biết một chuyện, lại có một vị Tông Sư bất hạnh ngã xuống rồi."
Nghe được nửa câu đầu, bốn người coi miếu còn không có biểu lộ gì, nhưng khi đến nửa câu sau, cả bốn người đều vô thức cắn chặt hàm răng.
Bàn tay đang giấu trong tay áo của Ngô Đạo An càng thêm siết chặt.
Trâm mặc hồi lâu, lão mới lạnh lùng nói: "Chúng ta đã biết."
Phải biết rằng, Đại Càn triêu chỉ còn lại tổng cộng là bảy vị Tông Sư, không hiểu sao lại tổn thất một vị, nhưng khi thông báo điều này cho bọn họ, chẳng những sắc mặt người của Huyên Quang động này vẫn như thường, ngay cả nguyên do, đối phương cũng lười nói thêm một câu.
"Nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta cáo lui." Tuy trong miệng vẫn nói võ phu thô bỉ, nhưng trên thực tế, toàn bộ đệ tử của Võ Miếu đều biết, những chuyện bọn họ và Hỗn Nguyên Tông Sư làm đều vì một mục đích chung, đó là trấn thủ Đại Càn, mối quan hệ giữa hai bên chính là huynh đệ ruột thịt, tình như thủ túc.
Khi biết được đối phương ngã xuống, sao bọn họ có thể không phẫn nộ đây?
Nhưng đương nhiên, bọn họ không thể nổi giận... ngược lại còn phải nén cơn giận ấy vào trong lòng, dù chỉ toát ra một chút thân sắc khác thường thôi, lỡ như chọc giận Huyền Quang động, sẽ chỉ khiến đám tông sư ở bên ngoài kia càng bị đối xử bất công thêm.
Ngô Đạo An xoay người đi ra ngoài.
"Chờ một chút." Bỗng nhiên Trường Thanh chân nhân lại nâng tay, gọi mấy người bọn họ quay lại: "Bản tọa nhận ủy thác của một người bạn tốt, tới tìm một vị tiểu hữu."
Đám người coi miếu lập tức dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại: "..."
"Bạn tốt của ta chính là trưởng lão của Thanh Khâu, nó có hai đứa đồ nhi ra ngoài lịch luyện, lại bỗng nhiên biến mất một người ở Đại Càn."
Trường Thanh chân nhân nhíu mày hỏi: "Chư vị có tin tức gì không?” Ngô Đạo An trâm ngâm một lát, sau đó lên tiếng nói: "Ta cũng không biết, nếu cần hỗ trợ tìm kiếm, chúng ta sẽ cố gắng trợ giúp, sẽ phái người đi Cửu Châu tìm hiểu tin tức.
"Đa tạ... Nhưng chuyện này không cần làm phiền đến đệ tử Võ Miếu." Trường Thanh chân nhân khẽ cười nhạt một tiếng, lại lấy ra một miếng ngọc giản: "Sư huynh của môn đồ Thanh Khâu kia đã thu thập tin tức thay các vị rồi, nơi sư đệ nó biến mất chính là Dương An quận Thanh Châu. Nó từng gửi tin về cho Tổng binh Khương Nguyên Hóa của Thanh Châu, mà hồi âm nhận được lại là... chậc. Không biết, không rõ, có việc tới hỏi Võ Miếu."
Sau khi lời nói hơi có phần nghiền ngẫm của chân nhân ngừng lại, khóe mắt Ngô Đạo An thoáng co giật hai cái: ˆ...
Tiểu tử họ Khương kia lại có khí phách như thế sao?
"Từ trước đến nay, Thanh Khâu và ba phương đồng minh chúng ta vốn không oán không thù, thậm chí đối phương còn là một trong số những trợ lực mà Huyền Quang động ta đang cố gắng hết sức để tranh thủ, hy vọng Võ Miếu hiểu chuyện một chút, chúng ta làm vậy cũng chỉ muốn Tông Sư của Đại Càn có thể an toàn hơn một chút mà thôi.
Trường Thanh chân nhân đứng lên, đặt một viên ngọc giản lên bàn: "Sư huynh của nó đã điều tra gần xong rồi, lúc ấy trên đường đến Bắc nhai chỉ có ba võ phu Ngưng Đan cảnh. Hai người trong đó thực lực quá yếu, hoàn toàn không thể gây uy hiếp đến môn đồ của Thanh Khâu. Nhưng vị còn lại tin tức quá ít, giống như tự dưng mà sinh ra vậy.
"Hy vọng các vị mang người này đến cho ta, bổn tọa cần phải cho vị lão hữu kia một câu trả lời hợp lý. Nguyên nhân cụ thể ra sao, sẽ do Thanh Khâu đi quan sát, nếu thật sự không liên quan đến hắn, bổn tọa sẽ tự mình đưa hắn quay về Đại Càn."
Mấy người coi miếu kiên nhẫn nghe xong, cơn phẫn nộ trong lòng càng nồng đậm thêm vài phân.