Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 405 - Chương 405: Người Có Thông Tin Ngài Muốn Đang Ngôi Khóc Dưới Đất Kìa!

Chương 405: Người Có Thông Tin Ngài Muốn Đang Ngôi Khóc Dưới Đất Kìa! Chương 405: Người Có Thông Tin Ngài Muốn Đang Ngôi Khóc Dưới Đất Kìa!Chương 405: Người Có Thông Tin Ngài Muốn Đang Ngôi Khóc Dưới Đất Kìa!

Chỉ cần Bạch Tê Yêu Vương không chết, thì không cần biết thực lực của nó ra sao, nó cũng là một mối uy hiếp đối với Xích Mục Yêu Vương, nhưng chỉ cần tin tức nó tắt thở bị truyền ra, gã gần như đã có thể đoán được thảm trạng trước mắt rồi.

Tùng Châu này sẽ bị diệt thôi.

"Biết rồi." Dương Thiên Tường gật gật đầu.

"Biết rồi?" Nam nhân thấp bé nọ trợn to mắt, gã hoàn toàn không ngờ mình lại chờ được một câu trả lời như vậy.

Chẳng lẽ cục diện bọn họ cực khổ hơn trăm năm mới tạo ra lại sắp đến lúc sụp đổ rồi sao?

Hơn nữa, vì Tổng binh lại phản ứng bình thản như vậy?

"Các ngươi đừng tuyệt vọng quá, chúng ta cứ nghĩ cách... Chắc chắn sẽ có cách thôi." Nam nhân thấp bé gấp đến độ đi tới đi lui, sau đó lại bị Trương Tuyên túm lấy.

"Đã không sao rồi." Trương Tuyên lộ vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhẹ giọng trấn an vị đồng nghiệp này một câu.

Nam nhân thấp bé ngẩn người tại chỗ: "Ngươi có ý gì?"

"Tuân Tra sứ đã đích thân đến đây, quét sạch bầy yêu rồi. Tùng Châu đã không còn yêu họa, chúng ta đang bố trí tất cả nhân thủ đi dọn dẹp khắp các nơi bên trong huyện thành, đến bây giờ còn chưa phát hiện ra bất cứ tin tức về yêu ma nào."

Trương Tuyên nhẹ giọng thông báo.

Có một điều kỳ lạ, đó là mặc dù những lời này là từ trong miệng ông ấy nói ra, nhưng trong mắt cũng mang theo vài phần hoảng hốt.

"Tuần Tra sứ... Tuân Tra sứ...' Nam nhân thấp bé lảo đảo lui vê phía sau vài bước, như bị sét đánh, tốt xấu gì cũng là một cao thủ Bão Đan cảnh, vậy mà giờ phút này lại trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.

Lời này nghe qua chẳng khác gì một câu chuyện cổ tích do người kể chuyện biên soạn lại, vào lúc tuyệt vọng, chợt có tiên nhân giáng lâm, thu phục hết thảy đám yêu ma xấu xa kia, sau đó chiêng trống vang trời, pháo nổ rùm beng...

Đây là truyên thuyết thân thoại mà bách tính dùng để an ủi người nhà, tuyệt đối không phải là thứ mà đám người trong triều đình bọn họ nên nghĩ.

Nhưng vào lúc này, gã lại nghe được một câu chuyện tương tự như vậy từ trong miệng đồng sự của mình.

"Tất cả đều sẽ tốt lên thôi." Trương Tuyên vươn tay tới muốn kéo đối phương lên, lại đột nhiên bị nam nhân thấp bé nọ phẩy tay một cái, trực tiếp đẩy ra. Ngay sau đó, gã lập tức dùng cánh tay che lấy khuôn mặt, chỉ lặng lẽ ngồi dưới đất, không phát ra âm thanh, nhưng toàn thân cứ run lên khe khẽ.

Mọi người đều là im lặng không nói.

"Đang làm gì vậy?”

Một đám yêu vân từ trên trời hạ xuống, hiện ra bóng người mặc áo đen bên trên.

Thẩm Nghi nghi hoặc đi vào đám người: "Tin tức về Yêu Vương ta cần đã chuẩn bị xong chưa?"

"Bẩm báo Thẩm đại nhân... người có thông tin ngài muốn đang ngồi khóc dưới đất kìa." Dương Thiên Tường ho khan hai tiếng, khẽ vươn tay chỉ nam nhân đang ngồi dưới đất kia.

Thẩm Nghi dạo bước đi qua, nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa hãy khóc, làm việc trước đã.

Giờ phút này, hắn cũng không thiếu thọ nguyên, nhưng số lượng ma huyết lại khá là khẩn cấp.

Nam nhân thấp bé lập tức cứng đờ người dưới đất, gã vung vẩy cánh tay, oán hận đưa mắt nhìn một vòng hết thảy đám đồng nghiệp xung quanh... Sau đó vội vàng bò dậy từ dưới đất, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, mạnh mẽ dồn nén cảm giác không sao tin nổi trong lòng xuống, ôm quyền nói: "Tham kiến Tuần Tra sứ đại nhân."

"Không cần đa lễ, mau dẫn ta đi tìm con Yêu Vương còn lại kia đi." Thẩm Nghi nắm lấy cổ gã, lập tức gọi yêu vân ra, lại trực tiếp rời khỏi phạm vi Tùng Châu.

Phải biết rằng, không chỉ đám yêu ma cũng coi võ phu là bảo dược, chúng nó còn coi đồng loại của mình là bảo dược.

Nếu để cho thứ gì khác cướp đi ma huyết của mình, đó mới gọi là lỗ vốn.

Nam nhân thấp bé tựa như chú gà con bay ở không trung, có chút mờ mịt thất thố co giật hai chân, đến lúc này mới đưa tay chỉ đường cho vị đại nhân đằng sau mình. ...

Tại đỉnh núi non xanh nước biếc, được rừng cây rậm rạp che lấp, có một cái hang động chật chội như ẩn như hiện.

Ngay cả yêu ma Ngọc Dịch Cảnh cũng khinh thường ở lại một nơi đơn giản như thế này.

Nam nhân thấp bé đang đứng ở cửa hang thở dài, cũng chỉ một mình gã mới biết được, tôn tại đang nương thân ở chỗ này chính là một con Yêu Vương chân chính.

Gã bước nhanh vào trong, chỉ thấy một con yêu ma Bạch Tê hình người đang vô lực tựa vào trên ghế đá, thân thể nó chỉ có chiều cao ngang với người thường, thậm chí còn thon gầy hơn người bình thường chút ít.

Nó dùng một tấm da thú thật dày đắp trên người, đang mơ màng nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẽ ra một đường cong nhàn nhạt.

"Bây giờ đã bắt đầu quang minh chính đại đưa đồ ăn tới cho bổn vương rồi sao?" Thời khắc một con Yêu Vương sắp chết, cũng là thời điểm nó nguy hiểm nhất.

Bởi vì chỉ cần hơi có chút động tĩnh thôi sẽ khiến nó không tiếc bất cứ giá nào xông vào liêu mạng với đối phương, ngay cả Xích Mục Yêu Vương dù điên cuồng đến độ nào cũng không lựa chọn đến trêu chọc nó vào thời điểm này.

"Mấy năm nay đã vất vả cho ngươi rồi." Nam nhân thấp bé ấy cúi đầu.

Nói đến lại cảm thấy buồn cười, nếu không có con Yêu Vương này, đúng là Tùng Châu không thể chống đỡ được tới tận ngày hôm nay.

Dứt lời, bỗng nhiên gã lại ngẩng đầu, không chút do dự chỉ vào con tê giác trắng kia, nói: 'Đại nhân, chính là nó.'

"Ai?!" Bạch Tê Yêu Vương còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện ra bên người mình vừa có thêm một bóng dáng khác.

Chẳng biết từ lúc nào thanh niên mặc áo đen kia đã ngồi trên chiếc ghế đá, cánh tay phải yên lặng khoác lên bả vai nó, bỗng nhiên phát lực rồi.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái đầu Bạch Tê kia mềm nhũn rũ xuống.

"Được rồi, ngươi về trước đi." Thẩm Nghi hơi gật đầu.

Nam nhân thấp bé chép miệng một cái, rôi thành thành thật thật rời khỏi động phủ.

Gã hoàn toàn không cho rằng Bạch Tê Yêu Vương sẽ là đối thủ của Tuần Tra sứ, nhưng cũng không ngờ được quá trình xử lý nó lại kết thúc nhanh như vậy.

Ai da, dễ dàng giống như giết gà vậy.
Bình Luận (0)
Comment