Chương 415: Nhận Hết Tất Cả Khổ Cực Trên Thế Gian, Dùng Vô Thượng Pháp Bảo Vệ Chủ!
Chương 415: Nhận Hết Tất Cả Khổ Cực Trên Thế Gian, Dùng Vô Thượng Pháp Bảo Vệ Chủ!Chương 415: Nhận Hết Tất Cả Khổ Cực Trên Thế Gian, Dùng Vô Thượng Pháp Bảo Vệ Chủ!
Kinh nghiệm tiền nhân lưu lại vô cùng trân quý.
Đặc biệt là loại tình huống dù khổ tu đến đâu cũng không thể tiến triển này, chỉ hận không thể tháo dỡ từng chữ một bên trong bản công pháp, sau đó viết từng nét chữ [1] mà lý giải nó.
Giờ phút này, toàn bộ công sức vất vả nghiên cứu hơn ngàn năm, vị sư huynh này đều tặng cho Thẩm Nghi hất.
Mỗi khi suy diễn gặp phải trở ngại, hắn sẽ dừng lại hỏi vị sư huynh bên cạnh một phen. Tình huống này cũng có chút tương tự với Khương Thu Lan lúc trước, nhưng so với nữ nhân kia, rõ ràng là vị khô lâu sư huynh này càng hao tốn nhiều thời gian hơn, mà giảng giải cũng càng thêm kỹ càng hơn.
Thậm chí đối phương còn giảng giải kỹ càng đến mức Thẩm Nghi còn suýt nghe hiểu được.
[Năm thứ ba trăm bảy mươi bảy, ngươi đã thấu hiểu được toàn bộ công pháp, bắt đầu tiến vào giai đoạn nhập môn sơ bộ, ngươi điêu động một luông hương hỏa nguyện lực, tinh tế thưởng thức nó }
Xét về bản chất, quá trình ngưng tụ hương hỏa nguyện lực vô hình thành Kim Thân này rất giống với thủ đoạn Xích Mục Yêu Vương từng sử dụng lúc ấy, nhưng trên thực tế, chúng lại có điểm khác biệt không nhỏ.
Bởi vì thứ Yêu Vương ngưng tụ là giáp trụ và vũ khí, nhưng Kim Thân pháp hắn đang muốn đúc thành... lại là thân thể để về sau này mình sử dụng.
Khi nó là ngoại vật, ngươi hoàn toàn không cần đi cân nhắc xem bên trong thứ đó đang ẩn chứa cái gì, nhưng là một thân thể thì khác, nếu bên trong tràn ngập cảm xúc hỗn tạp, thì có Âm Thần nào đủ can đảm tiến vào ở đâu?
Bởi sớm muộn gì ngươi cũng gặp phải tâm ma khởi phát bất thình lình làm khốn khổ, thậm chí còn tẩu hỏa nhập ma.
[ Năm thứ một ngàn tám trăm, ngươi đã tiêu hóa rất nhiều hương hỏa nguyện lực, não hải của ngươi đang rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ, vẻ mặt ngươi khi thì dữ tợn, khi thì ôn hòa... ]
Thẩm Nghi đang nhắm mắt giả vờ trầm tư, bỗng nhiên toàn thân thoáng co giật một cái, tình huống lúc này vượt xa càng trầm trọng hơn quá trình cưỡng ép rót vào trong đầu lúc trước.
Đột nhiên hắn mở mắt, bên trong con ngươi có một luồng sương đỏ bốc lên, sát ý nồng đậm gần như đã hóa thành thực chất.
Thẩm Nghi quay đầu nhìn về phía bộ xương bên cạnh: "..."
Chúc sư huynh vừa phục hồi lại tinh thần từ trong trâm tư, gã chậm rãi đứng dậy, ba luông vân văn màu trắng xoá lặng lẽ bay từ trên người ra.
Gã cụp mắt chăm chú nhìn vào Thẩm Nghị, lập tức cất giọng nói cực nhẹ, tụng niệm một đoạn âm tiết tối nghĩa.
Cảm xúc thô bạo trong lòng Thẩm Nghi lập tức được một luồng cảm giác mát mẻ không thể nói rõ ra, nhẹ nhàng cọ rửa, vẻ mặt thóng có chút dữ tợn của hắn cũng nhẹ nhõm hơn, từ từ bình phục trở lại.
Chúc sư huynh rút thanh Tiềm Uyên bên hông hắn ra, nhẹ nhàng đặt chuôi đao vào lòng bàn tay hắn, vẫn lộ vẻ ngơ ngác như cũ, nhả từng từ: "Ngươi... quá... gấp."
"Đa tạ Khô Lâu sư huynh." Thẩm Nghi thở phào nhẹ nhõm một hơi, mảnh sương đỏ trong mắt nhanh chóng rút đi.
"Không... Không cần khách khí." Chúc sư huynh lại lắp bắp lắc đầu.
Thẩm Nghi nghe vậy, thoáng trâm ngâm một lát mới nói: "Kim Thân Pháp."
Ba chữ này giống như là một loại chốt mở nào đó, khiến cho vẻ mặt của Chúc sư huynh lại có nhiêu hơn mấy phần tỉnh táo, lúc nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều: "Ta biết Thanh Tâm Pháp Quyết, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, cứ gọi ta một tiếng, nhưng pháp quyết này thuộc về tiểu đạo, dùng nhiều sẽ khiến ngươi ỷ lại vào nó."
"Ngươi vẫn nên nỗ lực hết mình đi cảm ngộ Trấn Tự Quyết bên trong Kim Thân pháp thì hơn.”
"Ta biết rồi." Thẩm Nghi gật gật đầu, hắn hoàn toàn không ngờ những tạp niệm kia sẽ mang đến mối nguy hại kinh khủng như thế.
Trên thực tế, đối với một tu sĩ, tâm niệm của người bình thường vốn nhỏ bé vô cùng, không tính là gì cả. Nhưng một khi số lượng này bành trướng đến trên vạn người, thậm chí là mấy chục vạn người... thì ngay cả hắn cũng có chút ăn không tiêu.
Có kinh nghiệm vừa rồi, Thẩm Nghi lại tiếp tục rót thọ nguyên vào trong Kim Thân Pháp, nhưng cẩn thận vô cùng. Mỗi lần hắn chỉ rót vào chừng mấy trăm năm, là thoáng dừng lại một chút. [ Năm thứ sáu ngàn ba trăm, ngươi cảm thấy thần hồn của mình đã bị tạp niệm tụ đầy, nếu nhiều hơn một phần, thần trí sẽ triệt để sụp đổ, ngươi phải trấn áp toàn bộ trước đã, nhưng phải trấn ở chỗ nào... Ngươi lại nhìn về phía Thanh Hoa phu nhân bên cạnh ]
Nhìn nội dung nhắc nhở trên giao diện, Thẩm Nghi với sắc mặt trắng bệch, lại đột nhiên phản ứng kịp. Đúng vậy, không phải hắn còn có yêu hồn sao?
[ Năm thứ sáu ngàn chín trăm, ngươi gửi gắm rất nhiều tâm niệm vào hồn phách của Thanh Hoa phu nhân, nhìn nàng và ngươi cùng nhau thống khổ ôm thân thể ngồi đơ ra, đột nhiên tâm trạng của ngươi lại bình ổn hơn trước rất nhiều ]
Bỗng nhiên thân thể Thẩm Nghi vốn đang tựa vào giá sách lại xụi lơ xuống, hắn há miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Chúc sư huynh tò mò nhìn qua, lại phát hiện hai con ngươi của thanh niên ấy trong sáng vô cùng, thậm chí còn mang theo một chút ung dung nhàn nhạt.
Gã lập tức rơi vào trâm mặc: "..."
Một lát sau, trên mặt gã dân dân lóe lên vẻ kinh hãi: "Sư đệ, ngươi vượt qua được rồi sao?”
"Coi là một nửa đi." Thẩm Nghỉ vùng vẫy vài cái, sau đó ngồi thẳng người lên.
Có thể vượt qua được hay không, phải xem Thanh Hoa phu nhân còn có thể chịu đựng được bao nhiêu nữa.
Nàng là yêu ma, là tôn tại những luông tâm niệm kia thống hận nhất, bây giờ lại bị cưỡng ép gửi gắm tạp niệm, chẳng khác nào thân ở chốn Luyện Ngục lại bị đổ thêm dầu vào lửa.
Vào lúc này, đoạn miêu tả nhận hết tất cả khổ cực trên thế gian, dùng vô thượng pháp bảo vệ chử, lại mơ hồ sinh ra ứng nghiệm.
[1] : Nguyên văn là —*Š—i (nhất bút nhất họa): có thể hiểu đơn giản như sau, chữ Hán gồm có nhiều nét khác nhau, mỗi một nét tự mang theo ý nghĩa riêng của nó, nhiều nét lại được kết hợp lại thành một bộ, nhiều bộ lại được kết hợp lại thành một chữ, vì vậy mới có cách phân tích chữ Hán theo ý nghĩa của từng bộ tạo thành nó.
Lấy ví dụ như chữ ## (hảo) chẳng hạn, nó được ghép từ bộ # (nữ) và bộ Z# (tử), nên có người nói là có vợ với con là "hảo".
Bởi vậy, trong câu nói này, có nghĩa là vị Chúc sư huynh kia đã nghiên cứu nội dung bên trong Kim Thân pháp kỹ càng đến mức đi phân tích ý nghĩa của từng nét từng chữ, sau đó dựa vào từng chữ này đi lý giải ý nghĩa của cả cuốn.