Chương 416: Thuốc Đến Bệnh Trừ!
Chương 416: Thuốc Đến Bệnh Trừ!Chương 416: Thuốc Đến Bệnh Trừ!
Phải biết rằng, những tạp niệm này cũng tương tự như tâm ma, càng rót nhiều thọ nguyên của yêu ma, mức độ tra tấn lại càng mãnh liệt.
Quá trình thôi diễn kéo dài suốt mấy ngàn năm, sau đó toàn bộ những cảm xúc lắng đọng trong khoảng thời gian đó, lại trực tiếp tụ hợp vào trong đầu Thẩm Nghi chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi... Hắn không biến thành kẻ điên mới là lạ.
Hắn đã chịu được nửa phần tra tấn trước, phần còn lại phải xem bản lĩnh của Thanh Hoa ra sao.
"Một nửa?" Chúc sư huynh không hiểu ý nghĩa của từ này lắm, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc kỳ quái mà rất ít khi gã được trải nghiệm.
Gã nhẹ nhàng chạm lên mặt mình, cẩn thận cảm nhận ngũ quan vừa phát sinh biến hóa. Dường như gã đã nhìn thấy biểu cảm tương tự này ở trên mặt rất nhiều người khác, nhưng dưới tình huống bình thường, đây đều là biểu cảm mà người khác sẽ biểu hiện ra với gã.
Đây là chấn động... Chấn động?
Thẩm Nghi thu sự biến hóa trên vẻ mặt của vị sư huynh này vào đáy mắt, nhưng cũng không mở miệng giải thích điều gì.
Kỳ thật điểm vướng mắc mà đối phương gặp phải kia ... rất đơn giản. Chỉ đơn thuần là thiên phú của đối phương quá cao, bởi vậy mà trong tiềm thức bản thân gã không coi mình là một con người, hoặc là không nhìn những sự vật, con người khác dưới góc độ của một con người.
Vấn đề này càng dễ giải quyết hơn.
Ví dụ như trước đó, Khương Thu Lan từng cho rằng nàng có thiên tư vô địch, và suýt chút nữa thì đạo tâm đã vỡ vụn dưới lượng thọ nguyên của yêu ma quá mức khủng bố trong tay hắn.
Lần này, cũng để cho vị sư huynh trước mắt được trải nghiệm cảm giác như vậy một lần, cam đoan là thuốc đến bệnh trừ. ...
Lầu các nhỏ nhìn như bình thường, kì thực đây chính là nơi sâm nghiêm nhất bên trong Đại Càn triều.
Đương nhiên là sẽ không có ai đến quấy rầy.
Nhoáng một cái đã qua hơn mười ngày. Thẩm Nghi ngồi trong góc, điểu khác biệt duy nhất giữa hắn và bộ xương khô bên cạnh chính là hắn vẫn còn da thịt, nhưng điểm giống nhau giữa bọn họ chính là đôi mắt của cả hai đều rơi vào trống rỗng.
Nguyện lực hương hỏa của Trấn Ma ti đã sớm tiêu hao hết, hiện giờ, hắn chỉ đơn thuần là đang nghỉ ngơi mà thôi.
Tiêu hao một vạn tám ngàn năm thọ nguyên của yêu ma, đổi lấy trình độ nhập môn La Hán Kim Thân pháp.
Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu đúc thành Kim Thân chân chính rồi.
Chúc sư huynh ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận tụng niệm cho Thẩm Nghi nghe một biến Thanh Tâm Pháp Quyết, lại trơ mắt nhìn thanh niên này ngồi ở trong góc, sau đó vượt qua vực sâu mà bản thân gã đã tiêu tốn đến ba ngàn chín trăm năm cũng không chạm đến được.
Không hiểu sao trong lòng cứ thấy chua xót, nhưng lại không nói ra được đây là cảm xúc gì.
"Hâm mộ ư?" Thẩm Nghi nhíu mày hỏi.
"Không chỉ như vậy." Chúc sư huynh lắc lắc đầu, có vẻ như gã đã được trải nghiệm cảm giác hâm mộ này từ bảy ngày trước rồi, hiện giờ cảm giác ấy lại càng sâu hơn một chút.
"Đó chính là ghen ghét." Thẩm Nghi trâm ngâm một lát, sau đó đưa ra câu trả lời.
Hai người lại bắt đầu nghiêm túc thảo luận về vấn đề liên quan tới cảm xúc, khiến cho khung cảnh này... hơi có chút quỷ dị.
"Đúng, ta ghen ghét ngươi." Chúc sư huynh nghiêm túc gật nhẹ đầu.
"Cũng gần giống người bình thường rồi đấy." Thẩm Nghi vỗ vỗ bả vai bộ xương khô, sau đó lập tức lảo đảo đứng dậy, đi tới phía trước một cái giá khác.
"Sư đệ cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này sao?" Chúc Giác đứng lên, dù không nói đến Kim Thân pháp, nhưng lần này, lời nói của gã vẫn trôi chảy vô cùng.
"Mấy thứ cao thâm học mệt rồi, muốn lấy vài thứ thô thiển tới gột rửa đầu óc một phen.' Thần niệm của Thẩm Nghi nhanh chóng đảo qua mười mấy miếng ngọc giản trên giá.
"Cũng có lý." Trong lòng Chúc Giác tràn đầy đồng cảm, trước kia gã cũng như vậy, nhưng chỉ đọc qua một vài cuốn sách linh tinh, chứ chưa từng xem những cuốn công pháp của đám võ phu Hỗn Nguyên, luôn cảm giác mấy thứ này có chút thô bỉ.
"Kế tiếp sư đệ muốn đi làm chuyện gì?" Gã cảm nhận được, dường như vị sư đệ trẻ tuổi này đang có ý định rời đi.
"Đến Võ Miếu tìm Ngô sư huynh xin cái ghế trống." Thẩm Nghi hơi quét mắt nhìn một loạt chữ viết trên giao diện, sau đó ôm quyền chào tạm biệt khô lâu sư huynh, rồi quay người rời khỏi lâu các.
"Mau nhìn!" Trong nháy mắt khi thanh niên mặc áo đen kia đi ra khỏi lầu các, mười mấy luồng Âm Thần lại đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn.
Có người da mặt hơi dày một chút đã tiến lên nghênh đón: "Thẩm sư đệ, có chọn được bộ Kim Thân pháp mà mình yêu thích hay không?”
"Đa tạ, đã chọn xong rồi." Thẩm Nghi gật đầu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám Võ Tiên đang có mặt ở đây đều khẽ biến, bọn họ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó khi đưa mắt nhìn về phía nhau, tất cả đều cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt ẩn chứa bên trong đáy mắt của đối phương.
Thanh niên này nói như vậy, có nghĩa là hắn thừa nhận tu vi Võ Tiên thượng cảnh của mình rồi?
Kinh khủng quái
Lời đồn lúc trước là thật, đúng là vị thiên kiêu này có được năng lực hấp thu cường hãn đến mức làm người ta không thể tin nổi vào tai mình.
Hôm nay hắn đã chọn được Kim Thân pháp... thì đương nhiên là quãng thời gian tiếp theo hắn muốn điều động hương hỏa nguyện lực của đệ tử Võ Miếu khác tới cho mình sử dụng.
Nghĩ đến đây, phần lớn mọi người đều lộ vẻ cảm khái mở miệng chúc mừng hắn, nhưng cũng có một vài vị thoáng lộ vẻ mặt khác thường.
Chúc Giác đã dùng kinh nghiệm của bản thân để chứng minh thiên phú chưa chắc đã có hiệu quả đối với quá trình ngưng luyện Kim Thân, nhưng xét cho cùng, Chúc Giác kia ăn không nhiều, dù có lãng phí cũng nằm trong giới hạn.
Nhưng đổi lại là tên Tỳ Hưu này, tình huống sẽ khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có thể ăn xong nguyện lực của Trấn Ma ti, thành tựu Võ Tiên thượng cảnh, thì ăn xong hương hỏa của Đại Càn triều, hắn cần bao lâu... một năm ư?
Ăn hết hương hỏa cũng chưa phải vấn đề quá lớn.
Vấn đề cực lớn ở đây là, nếu hắn thất bại trong quá trình đúc thành Kim Thân thì sao? Thì hậu quả tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng nổi.