Chương 422: Ngân Nguyệt Hàn Liên!
Chương 422: Ngân Nguyệt Hàn Liên!Chương 422: Ngân Nguyệt Hàn Liên!
Không biết hồ yêu kia đang suy nghĩ gì, vậy mà nó lại lấy danh nghĩa của Khí tông, gửi thư mời tới Thanh Châu.
Sau khi lão tổ Khí Tông biết được việc này, trong lòng đã âm thầm cảm thấy không đúng, nhưng lại không dám đắc tội với hồ yêu, chỉ có thể vội vàng phái người đến Hoàng thành báo tin.
"Thỉnh Thần dễ tiễn Thần khó, mong Tuần Tra sứ đại nhân hiểu cho." Phu nhân Lâm gia ôm kiếm chắp tay: "Nếu có chỗ nào cần đến đệ tử Khí tông ta, ngài cứ việc nói thẳng, tuyệt đối không dám có nửa phần lười biếng, tùy tiện."
Về cơ bản, đám hồ ly Thanh Khâu này không hề đắc tội một ai, kể cả đối với Thiên Yêu quật hay là Đại Càn triều, chúng đều bày ra tư thái hòa khí sinh tài.
Hơn nữa, bất cứ loại kỹ nghệ nào chúng nó cũng học hỏi, tham gia.
Lúc trước, khi Khí tông mời con hồ yêu kia tới, bọn họ thực sự không ngờ sẽ gây ra phiền phức như thế này.
Cho đến hiện tại, khi nó mạo danh Khí Tông truyền tin cho Thanh Châu... Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng bọn họ vẫn luôn có cảm giác đằng sau lá thư này đang cất giấu một loại tâm tư gì đó không tốt lành.
"Ta biết rồi." Thẩm Nghi gật gật đầu, rồi tiễn đối phương rời khỏi tổng nha.
Dựa vào chút tin tức này, rất khó đoán ra, rốt cuộc là đám hồ ly Thanh Khâu bên kia đang muốn làm gì, nhưng hắn cũng không quá quan tâm đến chúng nó, chỉ cần biết tại Khí tông ở Ly Châu bên kia đang có một khoản thọ nguyên của yêu ma không ít là đủ rồi.
Tình huống như Tùng Châu là rất hiếm thấy. Bởi gân như các châu hơi có chút thực lực, đều quản lý trừng trị mấy con yêu ma kia cũng không đến nỗi tệ lắm.
Phải biết rằng, Thẩm Nghi đợi nhiều ngày như vậy, thậm chí còn chủ động tìm mấy vị Trấn Ma đại tướng để hỏi thăm một chút, nhưng cũng chẳng có được tin tức như mình mong muốn.
Tổng binh canh chừng Yêu Vương từng giây từng phút giống như Khương Nguyên Hóa kia cũng không nhiều, bởi đại đa số Võ Tiên trung cảnh trở lên chỉ cân trấn thủ bên trong phủ Tổng binh, dựa vào danh tiếng sát phạt là có thể chấn nhiếp bây yêu rồi.
Đối với Thẩm Nghi, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng hắn cũng không cảm thấy quá mức khó chịu, bởi thảm trạng giống như Tùng Châu lúc trước, càng ít sẽ càng thỏa đáng hơn.
"Đi thôi." Thẩm Nghi dẫn Lâm Bạch Vi rời khỏi tổng nha, tìm được một chiếc xe ngựa đang đậu bên đường.
Hắn dừng bước, nghiêm túc chắp tay nói: "Thẩm Nghi bái kiến Trân tướng quân."
"Ty chức Trần Càn Khôn tham kiến Tuần Tra sứ đại nhân." Lão gia tử lập tức xuống xe chắp tay, mỗi người một kiểu, không ai chậm trễ.
Phải biết rằng, chỉ dừng lại một đoạn thời gian ở Võ Miếu thôi, nhưng Trần lão gia tử đã được nghe cái tên Thẩm Nghi này vang lên từ trong miệng người khác vô số lần rồi, đúng là một chuyện khiến người ta cảm khái vạn phần mà.
Hiện giờ, người trẻ tuổi này đang mặc chiếc áo dài màu xanh vô cùng đặc biệt kia trên người, nhưng vẫn dùng tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ đúng mực như trước, khiến Trân Càn Khôn nhìn vẻ mặt quen thuộc của hắn, mà trong lòng lại có cảm giác vừa được trở lại Thanh Phong sơn...
Hai người nhìn nhau cùng cười khẽ, rồi lắc lắc đầu, trực tiếp miễn đi những nghi thức xã giao thông thường này.
"Sao ngài không ở lại trong viện?" Thẩm Nghi tính toán thời gian tẩy luyện một chút, ít nhất cũng mất tới hai ngày, vậy mà đối phương vẫn luôn ở trên xe ngựa?
"Ta đang đợi ngươi." Trần Càn Khôn liếc mắt nhìn Lâm Bạch Vi một cái, sau đó phất tay đuổi nàng rời đi.
Dù tiểu cô nương cực kỳ tò mò, cứ lưu luyến nhìn mãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến một nơi xa.
Đợi cho đến khi xung quanh chỉ còn hai người, trong nháy mắt, hàng lông mày trên trán Trân Càn Khôn đã nhíu chặt lại, khuôn mặt ngưng trọng nói: "Thật ra là Du Tổng binh phái lão phu đến tìm ngươi và Khương Nguyên Hóa, muốn hỏi các ngươi có tin tức gì của Khí Tông ở Ly Châu hay không? Bởi vì đột nhiên bọn họ lại phái người đưa thư tới..."
"Nói là phát hiện được một gốc Ngân Nguyệt Hàn Liên."
Lão gia tử lộ vẻ nghi hoặc nói: "Lão phu cũng không biết đây là vật gì, nhưng nghe nói, nó là bảo bối mà Hỗn Nguyên cảnh cần, cũng chính là thứ các vị Tông Sư dùng hàn ý ngưng tụ thành Đạo Anh coi trọng nhất."
Thẩm Nghi nhíu mày: "Chắc hẳn các ngươi cũng có thể nhìn ra trong chuyện này có điểm gì đó không đúng chứ?" Hỗn Nguyên Tông Sư, Cực Hàn Đạo Anh, dứt khoát nói thẳng ra là chuẩn bị cho Khương Thu Lan.
Vấn đề là... Ai biết nàng đã đột phá Hỗn Nguyên cảnh?
"Đã nhìn ra." Trân Càn Khôn gật đầu: "Nhưng nàng vẫn đi. Ngươi cũng biết đấy, toàn bộ Thanh Châu này, ngoại trừ ngươi, ai có thể quản được nàng?"
Nói xong, lão lại thở dài: "Tiểu tử Du Long Đào này, chẳng có một chút uy nghiêm của sư huynh nào cả."
"Được, các ngươi cứ ở lại đây đi." Vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn không có gì thay đổi.
Trần Càn Khôn cũng không nói thêm gì nữa, nhưng tâm trạng căng thẳng lúc trước đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Người trẻ tuổi trước mặt luôn có thể mang đến cho người khác một luồng cảm giác yên tâm khó hiểu.
Thẩm Nghi tạm biệt hai người, lập tức đi về phía Ất Viện của Võ Miếu.
Thật hiển nhiên, Trần tướng quân và Lâm phu nhân lúc trước đều nói cùng một chuyện, vừa vặn cứ xử lý luôn cả hai đi.
Ngân Nguyệt Hàn Liên... đại khái là Thẩm Nghi đã đoán được, đây là thứ gì rồi.
Lần trước, hắn từng nghe Khương Tổng binh nói, bên trong Huyên Quang động có một vị chân nhân từng tới tìm lão tổ của Võ Miếu đổi lấy một trái Huyền Tinh Bảo Ngọc Quả, sau đó đối phương đã dùng thứ này để bổ sung đầy đủ trái tim cho Đạo Anh, trực tiếp bước vào Hỗn Nguyên trung cảnh.
Đạo Anh của Khương Thu Lan cũng do hàn ý ngưng tụ mà thành, khi nghe được tin tức như vậy, nhất định phải đi xem một chút.
Không biết Thôn Thiên Yêu Anh của hắn có được tính là thuộc tính hàn hay không?
Hiện giờ Âm Thần đã phá cảnh...
Thẩm Nghi đưa mắt nhìn Đạo Anh màu đỏ tươi bên trong khí hải, đã đến lúc tìm kiếm tài nguyên cho chính mình rồi.
Dù tin tức này là giả, cũng đáng để đi xem một phen.
Huống chỉ trong tay hắn đang cầm nhiều võ học Hỗn Nguyên thượng vàng hạ cám như vậy, cũng thuận tiện tìm một con yêu ma có đầu óc tốt một chút bổ sung cho giao diện.