Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 423 - Chương 423: Đây Là Mắc Bệnh Gì Chứ?

Chương 423: Đây Là Mắc Bệnh Gì Chứ? Chương 423: Đây Là Mắc Bệnh Gì Chứ?Chương 423: Đây Là Mắc Bệnh Gì Chứ?

Thẩm Nghi bước vào Ất Viện.

Bây giờ đã là đêm khuya, những phu thê Lâm gia lại không trở về phòng, mà đứng chờ hắn ở trong viện.

"Tuần Tra sứ đại nhân." Vừa trông thấy bóng hắn, hai người ấy lập tức đứng dậy gật đầu.

"Làm phiền hai vị đi theo ta một chuyến." Thẩm Nghi cũng không biết Khí Tông ở nơi nào trong Ly Châu, cần có người dẫn đường.

"Bọn ta đã chuẩn bị xong." Đôi phu thê nọ nhẹ nhàng giơ thanh trường kiếm trong tay lên, bọn họ từng nghe người khác nói không ít lần về tính cách của vị Thẩm đại nhân này rồi, vì vậy đã sớm có dự đoán trước.

"Có cần chuẩn bị ngựa không?" Thẩm Nghi thuận miệng hỏi.

Đôi phu thê kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: "Thẩm đại nhân lo lắng nhiều rồi, chúng ta vốn xuất thân từ Khí tông mà?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đều lấy ra một đám mây trắng.

"Thẩm đại nhân hãy dùng của ta trước đi, ta ngồi chung với phu nhân là được." Lâm Thanh Dương khẽ cười nhạt một tiếng nói.

Nếu nhắc đến những thứ khác, có lẽ Khí tông bọn họ còn không được giỏi cho lắm, nhưng nói đến bảo cụ, chỉ sợ cả kho vũ khí của Võ Miếu này cũng chưa chắc đã có nội tình như kho báu vật của bọn họ.

Hai đàm mây trắng này đều là bảo cụ thượng phẩm, phóng tâm mắt nhìn khắp Đại Càn cũng là báu vật trân quý nhất.

"Không cần, ta có." Đám yêu vân màu đỏ lập tức ngưng tụ dưới chân Thẩm Nghị, khí tức màu đỏ tươi quét sạch cả tiểu viện.

Ở trước mặt hắn, hai đám mây trắng kia chỉ giống như một cục bông mềm mại, cả người lẫn vật đều vô hại.

Lâm Thanh Dương nhìn Thẩm đại nhân trực tiếp lướt lên trời cao trong chớp mắt, trong lòng cũng thoáng sửng sốt một hồi.

Thật hiển nhiên, món bảo cụ đối phương cưỡi vốn không phải là sản phẩm do Khí Tông chế tạo nên... Hơn nữa càng nhìn càng giống đồ vật của Thiên Yêu quật. "Hắn là thu hoạch được khi trảm yêu." Phu nhân Lâm gia cưỡi mây đuổi theo, dùng ánh mắt nhắc nhở phu quân, chớ có hỏi nhiều.

Thứ tốt như vậy, dù ở bên trong Thiên Yêu quật, cũng không phải con yêu ma nào cũng đủ tư cách sở hữu được.

Lâm Thanh Dương gật đầu đáp lại, sau đó, cả ba người cùng nhau biến mất trong màn đêm.

Trong tiểu lâu các của kho vũ khí.

Ngô Đạo An ngồi xổm ở một góc, nhìn Chúc sư huynh đang đứng phía trước vách tường âm thầm suy nghĩ: "Ngươi đã khá hơn chút nào chưa?"

"Đi... rồi." Chúc Giác yên lặng xoay người, nhìn chằm chằm vào một vách tường khác đến ngẩn người.

"Ta muốn hỏi về Thẩm sư đệ một chút." Ngô Đạo An lại đưa gương mặt mình tới gần đối phương.

Lời này vừa nói ra, Chúc Giác lập tức trừng mắt nhìn lão một cái, giống như vừa bị kích thích, lập tức ôm bộ xương khô đi ra khỏi lầu các.

"Đây là mắc bệnh gì chứ?" Ngô Đạo An nghi hoặc đứng thẳng người, hỏi một chút cũng không được?

Hơn nữa tuy Chúc sư huynh luôn nói lắp bắp, nhưng rõ ràng hiện giờ trạng thái của gã hoàn toàn không giống lúc trước.

Nói chính xác hơn, lúc trước, gã từng ngây người cả ngày cực kỳ vô nghĩa, nhưng hiện tại càng giống như đắm chìm trong một loại tâm tình nào đó vậy.

Tính khí cũng trở nên nóng nảy hơn rất nhiều.

"Không có Trương đồ tể ngươi, ta còn không ăn nổi thịt heo ư? Đi hỏi Thẩm sư đệ vậy." Ngô Đạo An cất bước ra khỏi lầu các.

Lão rất tò mò, sau khi có đủ hương hỏa nguyện lực, rốt cuộc Thẩm Nghi có thể làm đến trình độ nào?

Ý niệm tới đây, lão đầu ấy lại bước nhanh về phía Giáp Viện, nhìn cửa phòng đóng chặt, gương mặt lão lộ vẻ vui mừng nói: "Thẩm sư đệ ngủ chưa? Ta tới thăm ngươi một chút đây."

"Thẩm sư đệ?"

"Này?”...

Mảnh đất phồn hoa bậc nhất Cửu Châu vốn nằm tại Ly Châu, ba mươi sáu quận nằm dưới phạm vi quản lý của bọn họ, đều ở trong trạng thái vững vàng yên ổn.

Ở biên giới phía Đông, có một ngọn núi nhỏ không quá thu hút, nhưng trình độ phồn vinh của tiểu trấn bình thường dưới núi, lại không hề thua kém Ly Châu thành.

Những người đi đến nơi này đều có khí tức hùng hồn, mạnh mẽ.

Có người bán bảo dược, có người gánh thi thể yêu ma, nghiễm nhiên nơi này đã trở thành một chốn nghỉ chân dành cho đám tu sĩ võ phu.

Khí tông ở Ly Châu.

Nếu bàn về thực lực có lẽ Khí tông không được tính là môn phái đứng đầu, nhưng bàn về trình độ hào phóng, thì ở Đại Càn này, bọn họ cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

Dựa vào việc cung cấp bảo cụ cho Võ Miếu, có triêu đình che chở, gần như không người nào dám đến trêu chọc bọn họ.

Nhưng giờ phút này, ngay trên đỉnh núi nhỏ kia, ở phần rìa có một cái hõm được ai đó cố ý đào ra, đang có một ngôi nhà tranh nho nhỏ dựng ngay ở đó.

Bên ngoài nhà tranh, có một lão nhân cùng một vị trung niên đang ngồi đánh cờ.

"Hình như tâm tư của tông chủ vốn không đặt trên bàn cờ." Người trung niên kia mặt trắng không râu, có đôi mắt phương, dù đang mặc trên người một bộ trường bào màu xanh nhạt, nhìn như tiên khí bồng bềnh, lại để lộ ra vài phần tà tính không thể biểu đạt thành lời.

"Ở thời điểm bảo cụ thăng phẩm, trong lòng luôn có chút lo lắng, đã làm Hồ chân nhân chê cười rồi." Lâm Cảnh Nghĩa miễn cưỡng cười nói.

"2" Hồ chân nhân nhìn về phía vùng đất trũng tràn ngập khói trắng đằng kia, có chút nghiền ngẫm nói: "Bảo cụ còn ở chỗ này, vì sao tâm tư của tông chủ lại ở phía Bắc..."

Ông ta còn kéo dài giọng nói: "Hình như đó là phương hướng của Hoàng thành Đại Càn."

Nghe vậy, đầu ngón tay của Lâm Cảnh Nghĩa khẽ run, quân cờ trong tay cũng "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống trên bàn cờ, trực tiếp quay tròn một vòng dưới đất.

Lão nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, nói: 'Chân nhân cứ nói đùa."

Hồ chân nhân từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười đáp: "Thôi, hôm nay có chút mệt mỏi, tông chủ cũng đi nghỉ ngơi đi."

"Vậy Lâm mỗ đi về trước."

Lâm Cảnh Nghĩa đứng dậy đi vê phía con đường nhỏ xuống núi, sắc mặt càng thêm khó coi hơn. Rõ ràng là con hồ ly này đã mạo danh Khí tông ở Ly Châu, vì sao người chột dạ lại biến thành lão rồi?

Lão chỉ muốn mời đối phương đến nơi này, cùng nhau nghiên cứu xem phải làm sao mới có thể gia tăng bảo cụ tuyệt phẩm lên một lần nữa, xem thử cả hai có thể chế tạo thành một món pháp bảo chân chính hay không thôi.

Không ngờ con hồ ly này lại dám nhúng tay vào chuyện của Đại Càn.

Đây chính là phá hỏng quy tắc của Thanh Khâu.
Bình Luận (0)
Comment