Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 424 - Chương 424: Trời Ban Cho Phúc, Nên Tự Mình Hưởng Dụng!

Chương 424: Trời Ban Cho Phúc, Nên Tự Mình Hưởng Dụng! Chương 424: Trời Ban Cho Phúc, Nên Tự Mình Hưởng Dụng!Chương 424: Trời Ban Cho Phúc, Nên Tự Mình Hưởng Dụng!

Đến cùng là phong thư đưa đến Thanh Châu kia đã viết cái gì?

Lâm Cảnh Nghĩa không dám hỏi, chỉ hy vọng người đến Hoàng thành báo tin kia có thể nhanh chân một chút, tuyệt đối đừng để Khí Tông bọn họ dính vào cái danh xấu là cấu kết với yêu ma.

Cái gọi là Hồ chân nhân kia, nếu mặc trường bào, biến ra mặt người, thì đó chính là Thanh Khâu chân nhân mà Võ Miếu cũng cần phải tiếp đãi, nhưng nếu cởi trường bào ra... đối phương sẽ chính là một con Yêu Vương chân chính. ...

Sau khi Lâm tông chủ rời đi.

Hồ chân nhân tùy ý nhặt toàn bộ những quân cờ kia, thả vào hộp cờ, đột nhiên bên trong gian nhà tranh nọ lại có một bóng người khác ởđi ra.

"Sư thúc, người của Khí tông đã biết rồi sao?" Tuổi tác hai người này nhìn qua sẽ có cảm giác chênh lệch không xa, nhưng người mới tới lại lộ vẻ mặt cung kính hỏi vị trung niên vừa này.

"Biết thì đã làm sao? Thanh Khâu ta làm việc, còn cần phải giải thích với người khác hả?" Hồ chân nhân cất kỹ bàn cờ, lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Ta và sư phụ các ngươi có mối quan hệ không tệ, việc này lại liên quan đến tôn nghiêm của Thanh Khâu ta, ta sẽ bắt Đại Càn phải cho các ngươi một câu trả lời... A, đầu tiên là một vị môn đồ biến mất, sau đó là một vị cung phụng mất đi liên hệ, chẳng lẽ Đại Càn này là đầm rồng hang hổ, chuyên ăn người của Thanh Khâu ta?"

"Hồi bẩm sư thúc, sự mất tích của hai người là sư đệ ta lẫn Xích Mục cung phụng đều có liên quan đến người trẻ tuổi tên là Thẩm Nghi kia."

Hồ yêu trẻ tuổi có chút nghi hoặc hỏi: "Ta thực sự không hiểu vì sao người phải đưa tin đi Thanh Châu? Còn cho bọn họ tin tức về trân bảo?"

"Nếu họ Thẩm kia là Tuần Tra sứ, thì đương nhiên ta phải tìm được một lý do để dẫn hắn tới. Trong khi toàn bộ đám người thuộc Trấn Ma ti của Thanh Châu đều kín miệng như bưng, tất nhiên là cực kỳ coi trọng hắn, coi hắn là cọng cỏ cứu mạng. Điều này lại có nghĩa là, cứ chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng nhất định sẽ đến Hoàng thành tìm hắn."

Hồ chân nhân càng cười to hơn, nói: "Đương nhiên, ta làm như vậy, cũng vì muốn thuận tiện giúp luôn người bạn cũ một chuyện."

Người bạn cũ ư? Con hồ yêu trẻ tuổi nọ nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy bóng người, trái lại đã nghe được một thanh âm trước. "Đa tạ." Một giọng nói hư vô mờ mịt vừa từ đằng xa truyền đến.

"Đừng khách khí, Huyền Quang động các ngươi luôn ở phía trước nhất liều mạng tranh đấu với Thiên Yêu quật, nhưng Đại Càn triều lại nghĩ cách để bảo tồn thực lực của mình. Loại hành vi như vậy, ngay cả người ngoài như Thanh Khâu chúng ta cũng không nhìn nổi nữa."

Hồ chân nhân hơi chắp tay ra hiệu.

Căn cứ vào tin tức bọn họ điều tra được, Thanh Châu vốn có đại họa buông xuống, nhưng bỗng nhiên nơi này lại gió êm sóng lặng, tình huống này tuyệt đối là vô cùng quái dị.

Con sói già kia đã biến mất không một tiếng động. Nhưng ngay cả nhân mạch của Thanh Khâu, cũng không hỏi ra được nguyên cớ từ trong đám yêu ma.

Điều này đã cho thấy rõ ràng rồi, khẳng định là Khiếu Nguyệt không chết ở Thanh Châu, bởi vì chỉ cân nó dự tính tiến công Thanh Châu thành, thì một động tác lớn như thế, sao đám yêu ma bên ngoài lại hoàn toàn không hay biết gì cả?

Nếu nó đã chết ở bên ngoài... lại có nghĩa là Thanh Châu bên kia, ít nhất cũng có được một vị Hỗn Nguyên Tông Sư.

Bởi vậy, Hồ chân nhân gửi phong thư có trăm ngàn lỗ hổng kia qua Thanh Châu chỉ đơn giản là thoáng thăm dò một chút mà thôi.

Nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ không tin tưởng, chỉ có Hỗn Nguyên Tông Sư chân chính mới có thể dứt khoát kiên quyết lặn lội đến tận nơi đây.

Đúng vào lúc này, một tiếng long ngâm ẩn chứa tức giận lại truyên đến từ phía chân trời, dù cách không biết bao xa, nhưng uy nghiêm vẫn không hề suy giảm.

Sắc mặt Hồ chân nhân khẽ biến, trong nháy mắt đã đứng lên.

"Lão hữu đừng quá sốt ruột, đây là chuyện của Huyền Quang động, cứ để ta đi xem là được." Giọng nói kia lại truyền đến.

Hồ chân nhân thoáng do dự một chút, dù nó đã ngấp nghé Ngân Nguyệt Hàn Liên từ lâu, nhưng giờ phút này, cũng không tiện trực tiếp mặc kệ đối phương, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy đành nhờ cậy huynh trưởng rồi."

Một lão long có thể so với Hỗn Nguyên Tông Sư cực cảnh, đâu có dễ dàng đối phó như vậy.

Đối phương ở sâu dưới đáy vực lạnh lẽo canh giữ bảo vậy, chỉ nó và đối phương kết giao đã nhiều năm mới biết được vị trí ấy. Giờ phút này, vị trí kia lại bại lộ, kẻ ngu si cũng biết là ai đã bán đối phương, vẫn nên để người khác đi dò đường trước sẽ tốt hơn.

Ý niệm tới đây, Hồ chân nhân lại chậm rãi đi tới bên cạnh cái hố trũng, cúi đầu nhìn vê phía mảnh khói trắng nông đậm nằm ngay chính giữa.

Pháp bảo thành, thu Hàn Liên, nuốt Bạch Long... Hắc, trời ban cho phúc, nên tự mình hưởng dụng.

Hồ chân nhân ngâm nga một khúc hát, ai ngờ nó đứng một lần lại đứng suốt năm ngày năm đêm, nhưng nó không chờ được tin tức của người bạn cũ kia, lại chờ được ba đám mây trên trời. Vệt màu đỏ tươi trong đó là thứ hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất.

"Hả?" Hồ chân nhân ngước mắt nhìn lại. Ngay sau đó, một giọng nói hùng hồn bao phủ cả ngọn núi nhỏ, cùng với tòa thành trấn náo nhiệt phía dưới, trực tiếp vang lên: "Tuần Tra sứ của Trấn Ma ti đích thân đến! Đệ tử Khí tông theo ta tiến lên đón chào!"

Phía trên đám mây trắng kia, Lâm Thanh Dương vừa cúi người ôm quyền nói. Gã từng là thiên kiêu nổi danh nhất Khí tông, chỉ cân một câu nói đã khiến các đệ tử trên núi nhận ra thân phận.

"Hô...' Lâm Cảnh Nghĩa bước nhanh ra, không hổ là nhi tử ruột thịt của ta, vừa đến đã biết phải phủi sạch quan hệ với con hồ ly kia trước.

Tuần Tra sứ này là do Khí tông nghênh đón, chứ không phải là chủ động đi tới đây tuần tra, đồng thời có danh nghĩa của đối phương ở đây, bọn họ còn có thể chấn nhiếp con hồ ly kia một chút.

Đám đệ tử khắp núi đều dừng công việc trong tay lại, dồn dập cúi người hành lễ với đám mây đỏ trên bầu trời kia.
Bình Luận (0)
Comment