Chương 425: Người Ta Chỉ Hỏi Như Vậy, Ngươi Đã Thừa Nhận Luôn Rồi?
Chương 425: Người Ta Chỉ Hỏi Như Vậy, Ngươi Đã Thừa Nhận Luôn Rồi?Chương 425: Người Ta Chỉ Hỏi Như Vậy, Ngươi Đã Thừa Nhận Luôn Rồi?
Hồ chân nhân đứng chắp tay bên cạnh hố trũng, khóe môi vừa có thêm một đường cong cổ quái, bên trong còn ẩn chứa một chút mải mai.
Người trẻ tuổi bây giờ, bản lĩnh không cao, nhưng làm bộ làm tịch lại thành thạo, không sợ đông người như vậy, sẽ đè nát thân thể mình ư?
Đối phương tới sớm hơn nó tưởng tượng một chút, nhưng cũng không phải vấn đề gì †o tát.
"Ngươi nhất định phải hô to một tiếng như vậy sao?”
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Thanh Dương, có chút không nói nên lời. Nếu mấy lời này của gã dọa cho con hồ ly kia chạy mất, thì Khí Tông phải chuẩn bị sẵn sàng một khoản bồi thường để hắn đi một chuyến không uổng công.
"Thẩm đại nhân, chàng cũng muốn để Thanh Khâu chân nhân biết đây là ý của triêu đình, ngài chớ nên trách tội." Lâm gia phu nhân nhẹ giọng giải thích.
Hồ yêu thực lực cường hãn, bối cảnh khổng lồ, nếu không đưa Đại Càn ra, đúng là Khí tông bọn họ không có tư cách để nói chuyện ngang hàng với nó.
Mặc kệ nó đang có chủ ý gì, Thẩm đại nhân đã đại diện cho triều đình tới đây, cũng có thể phát ra một tín hiệu cảnh báo cho nó, Võ Miếu đã biết rồi, tốt nhất là ngươi nên khiêm tốn một chút đi.
Thẩm Nghi lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia kim quang, toàn lực thi triển Vọng Khí pháp quyết. Chỉ thấy trên sơn môn của Khí tông, có một mảnh sương trắng kim quang luân chuyển, nhưng lại không có yêu khí tồn tại.
Ánh mắt của hắn trực tiếp rơi trên người một vị trung niên nhân mặc trường bào màu xanh nhạt đang đứng trên đỉnh núi kia. Trên người đối phương không có bất cứ khí tức gì, giống như một phàm nhân.
Có vẻ đối phương rơi vào tình huống đặc thù, kiểu người đã tu luyện Liễm Tức pháp quyết đến tình trạng như vậy, không phải chột dạ thì là cái gì?
Hồ chân nhân không chút kiêng ky đưa mắt nhìn chằm chăm vào, thậm chí còn khẽ cong môi, để lộ ra một nụ cười, lại khẽ gật đầu nói: "Thanh Khâu Hồ Cẩn."
Chỉ cần còn mặc bộ trường bào này chưa cởi, thì bản thân vẫn là tu sĩ.
"Ừm." Thẩm Nghi gật đầu đáp lại, sau đó chậm rãi đáp xuống dưới núi. Vốn dĩ hắn không định dùng danh nghĩa của Đại Càn triều, chỉ cần trực tiếp tìm được con hồ ly, động thủ làm thịt nó rồi đi là xong. Đến lúc hỏi ra, chỉ cần nói không biết là được. Nhưng giờ phút này, nếu hắn trực tiếp ra tay ngược lại là có chút không ổn, dù sao Võ Miếu đối xử với hắn cũng không tệ lắm, hắn không thể mang phiền toái đến cho người ta được.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lộ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Có thể dời bước đi hay không?"
Hồ chân nhân thoáng ngơ ngác một chút, nó còn đang muốn tìm cái cớ gì đó để lừa tên Tuần Tra sứ này ra ngoài, sao đối phương lại nói ra trước?
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự coi Thanh Khâu là người lương thiện?
"Hai vị! Hai vị!" Lâm Cảnh Nghĩa dẫn theo một đám đệ tử vội vàng chạy lên đỉnh núi, nhưng vừa mới đi lên đã nghe được lời nói của vị Tuân Tra sứ đại nhân kia.
Sắc mặt lão khẽ biến.
Muốn rửa sạch hiềm nghi của Khí Tông đã là một chuyện phiên phức lắm rồi, nhưng nếu vì chuyện này mà làm hại một vị Tuần Tra sứ, chẳng phải bọn họ sẽ chọc vào phiên phức càng lớn hơn ư?
Lâm Cảnh Nghĩa luôn cảm thấy con hồ ly này đang ẩn giấu một ý đồ xấu xa nào đó. Nếu hai người này thực sự có chuyện gì cần nói, thì cứ dứt khoát nói chuyện ở địa bàn của Đại Càn triều sẽ tốt hơn.
Thậm chí lão còn lén lút phái người đi thông báo cho Tổng binh một phen rồi.
Hôm nay, tốt nhất là có thể mời được con hồ ly này rời khỏi Đại Càn, nếu không sớm muộn gì, nó cũng sẽ dẫn phiền toái lớn tới cho Khí tông.
"Ta đã phái đệ tử đi chuẩn bị rượu ngon, đón gió tẩy trần thay Tuần Tra sứ rồi, có lời gì chúng ta vừa ăn vừa nói."
Thẩm Nghi và Hồ chân nhân đều không trả lời. Ngược lại con hồ yêu trẻ tuổi kia lại không nhịn được, trực tiếp đứng dậy nói: "Ngươi chính là Thẩm Nghi ở Thanh Châu? Ta hỏi ngươi, có phải sư đệ ta đã chết ở trên tay ngươi hay không? Thoạt nhìn hắn cũng cùng tuổi với ta, cầm trên tay một thanh bảo kiếm bằng ngọc xanh, tu tập ngoại đan chi pháp....
Hồ yêu cẩn thận miêu tả những điểm đặc thù của sư đệ nhà mình.
Lâm Cảnh Nghĩa và nhi tử nhi tử vừa mới hạ xuống từ trên bầu trời, nghe vậy, đều ngây ngẩn cả người. Giữa hai bên còn có ân oán cá nhân ư?
Hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ của con hồ yêu kia là biết, đối phương đã sớm đoán trước được tình huống này rồi, hình như nó biết Tuần Tra sứ sẽ tới.
"Phụ thân!" Lâm Thanh Dương tức giận trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Nghĩa.
Chuyện đã đến nước này, sao bọn họ còn không nhìn ra? Lần này là Khí tông bị người ta coi làm đao để sử dụng rồi.
Đoán chừng Hồ chân nhân kia đã cố ý để lão gia tử nhà mình đưa tin tới Hoàng thành.
Nhưng mà ... Một con hồ yêu Thanh Khâu có thù với Tuần Tra sứ, lại cố ý lừa Thẩm đại nhân tới đây, đến cùng là chúng nó muốn làm gì?
"Ta chỉ là một người rèn sắt, nào có nhiêu tâm tư quỷ quái như vậy?"
Còn bị ép đánh cờ, suýt nữa thì đầu óc đều hỏng mất rồi.
Lâm Cảnh Nghĩa hậm hực thu hồi ánh mắt đầy phẫn nộ của mình, đành phải đi lên hoà giải: "Hồ chân nhân, đây chính là Tuân Tra sứ của Trấn Ma Ti, ngươi dặn dò tiểu bối nhà mình bớt nói vài câu đi, tránh làm tổn thương hòa khí."
"Hòa khí ư?" Hồ chân nhân cười nhạt nói: "Hắn cũng chỉ hỏi một câu mà thôi, hơn nữa, hung thủ kia cũng chưa chắc đã là Tuần Tra sứ đại nhân..."
"Là ta." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, bộ áo dài màu xanh trên người nhẹ nhàng lay động, thoạt nhìn cực kỳ ôn tồn lễ độ, chỉ nghe bình tĩnh nhìn lại, nói: "Thế thì đã sao?"
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều rơi vào trâm mặc.
Lâm Cảnh Nghĩa há hốc mồm, lão có cảm giác đầu óc mình càng lúc càng trở nên hồ đồ rồi.
Người ta chỉ hỏi như vậy, ngươi đã thừa nhận luôn rồi?
Hồ yêu trẻ tuổi đang giới thiệu về sư đệ nhà mình, lập tức bị nghẹn họng một phen, nó còn chưa nói xong mà?
Ngay sau đó, một ngọn quỷ hỏa vô danh đã bùng lên từ dưới đáy lòng.
Thanh Khâu không gây chuyện, nhưng cũng chưa từng sợ chuyện!
Tên này, đã giết môn đồ Thanh Khâu, lại còn công khai thừa nhận như vậy, ngay cả che giấu cũng lười?