Chương 426: Quả Nhiên Là Trời Phù Hộ Thanh Khâu!
Chương 426: Quả Nhiên Là Trời Phù Hộ Thanh Khâu!Chương 426: Quả Nhiên Là Trời Phù Hộ Thanh Khâu!
"Sư thúc!"
Hồ chân nhân đưa tay ngăn cản sư điệt, sau đó ném ánh mắt hờ hững nhìn về phía thanh niên kia.
Bàn tay của Thẩm Nghi lặng lẽ đặt lên chuôi đao.
Thù riêng là một lý do rất không tệ, coi như có thể phủi sạch quan hệ với Võ Miếu.
Ai chà... gần như có thể ăn cơm được rồi.
"Tuần Tra sứ đại nhân tới tìm ta, hẳn là vì chuyện Ngân Nguyệt Hàn Liên? Đúng là ta có dùng danh nghĩa của Khí Tông để viết thư qua bên đó, nhưng bảo vật này cũng là thật, đáng tiếc bên cạnh có Đại Yêu trông coi, không biết Tuân Tra sứ đại nhân có hứng thú hay không?" Khóe miệng Hồ chân nhân khẽ nhếch, vậy mà nó lại không trực tiếp nổi giận tại chỗ?
Dứt lời, nó lại nói thêm một câu: "Nghe nói Thẩm đại nhân xuất thân từ Thanh Châu, không biết mối quan hệ giữa ngài với vị Tông Sư kia của Thanh Châu là như thế nào, có muốn đi giúp nàng một tay hay không?”
Nghe vậy, Thẩm Nghi chợt buông lỏng bàn tay đang cầm chuôi đao ra, còn có thu hoạch ngoài ý muốn ư?
Đây đúng là điều hắn hoàn toàn không ngờ tới.
"Tông Sư?" Suýt chút nữa thì đám người Lâm Thanh Dương đã cho rằng lỗ tai của mình gặp phải vấn đề rồi.
Rốt cuộc là từ khi nào Thanh Châu lại xuất hiện một vị Tông Sư rồi?
Vì sao không một ai hay biết vậy?
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên phu nhân Lâm gia lại giơ thanh trường kiếm trong tay lên: "Mở hộ tông đại trận! Vây khốn hồ yêu này!"
Nó lại muốn dùng một người bạn tốt ra bức bách, muốn ép Thẩm đại nhân phải rời khỏi Đại Càn? Chỉ dựa vào hành động này thôi đã đủ để chứng minh lòng lang dạ thú của nó rồi. Nếu chuyện đã đến nước này, bọn họ còn không lập tức đưa ra quyết định, chỉ sợ Khí tông sẽ bị dán lên cái mác là cấu kết với yêu ma mất!
"A?" Phụ tử Lâm Cảnh Nghĩa có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy đám đệ tử khắp núi trực tiếp hành động rồi. Chỉ trong giây lát, tòa đại trận mà Khí tông bọn họ phải tốn một khoản tiền lớn để mời người đến đây chế tạo, đã xuất hiện một tâng ánh sáng nhàn nhạt, không ngừng lan tràn ra bên ngoài.
Rất nhanh, màn sáng nhàn nhạt nọ đã từ bốn phương tám hướng bay thẳng đến, bao phủ trên người Hồ chân nhân.
"A2?" Một tia kinh ngạc lập tức xẹt qua trong mắt Hồ chân nhân, nhưng gần như ngay sau đó, tia kinh ngạc kia đã hóa thành tức giận rồi.
Đại Càn thì cũng thôi đi, nhưng một cái Khí tông nho nhỏ cũng dám động thủ với trưởng lão Thanh Khâu?
Huống chi còn động thủ dưới tình huống nó không làm gì cả?
Đúng là hoang đường!
Hơn nữa, bọn họ định dựa vào thứ trận pháp thô thiển này để vây khốn nó ư...
"Cởi bỏ đi." Rốt cục cũng có người lên tiếng nói giúp cho Hồ chân nhân.
Thẩm Nghi dùng khóe mắt khẽ liếc nhìn mọi người, trong lòng có chút bất đắc dĩ, không biết phải nói ra sao.
Phu nhân Lâm gia vừa giơ trường kiếm lên, nháy mắt mấy cái, đã kinh ngạc thu tay lại. Màn sáng mờ nhạt vừa bao phủ khắp trời cũng nhanh chóng biến mất.
Hồ chân nhân nhíu mày, sửa sang lại bộ trường bào trên người một chút, lại nghe Thẩm Nghi gật đầu nói: "Làm phiền chân nhân dẫn đường."
Giọng điệu này rõ ràng là khách khí hơn vừa rồi rất nhiều.
Đám người Khí tông đã có chút mơ hồ mờ mịt, hoàn toàn không biết đến cùng là Thẩm đại nhân đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng là con hồ yêu này không thích hợp, chỉ cần dựa vào câu nói vừa rồi của nó là bên mình chiếm lý rồi, lại đợi một chút thời gian nữa, chờ cho Tổng binh của Ly Châu tới đây, để đối phương phối hợp với Tuần Tra sứ, khẳng định là có thể đuổi được nó ra ngoài rồi, vì sao Thẩm đại nhân lại nói như vậy?
"Được, được!" Hồ chân nhân phất tay áo, nỗ lực kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, nỗi nhục vừa rồi với Khí tông, cứ chờ lát nữa quay về lại tính.
Nó vẫn biết, đám tu sĩ Đại Càn triều này coi trọng nhất là tình nghĩa đồng nghiệp gì gì đó, nhưng không ngờ bọn họ lại coi trọng đến mức này, ngay cả một cái bẫy rõ ràng như vậy, cũng cam tâm tình nguyện chủ động xông vào? Có người này tương trợ, cơ hội thu hoạch trọng bảo của nó lại tăng thêm mấy phần rồi, hơn nữa, còn có thể nhân dịp này, thuận tay báo thù luôn cho sư điệt.
Quả nhiên là trời phù hộ Thanh Khâu!
"Thẩm đại nhân, mời qua bên này."
Định đi như vậy sao?
Đúng trước tình cảnh này, đôi phụ tử nhà Lâm gia đều mất đi tính cách ổn trọng ngày xưa rồi.
Rõ ràng một người là tông chủ của Khí tông, một người là cường giả thực lực siêu quần của Ất Viện Võ Miếu, đặt vào trong Đại Càn triều, ai trong bọn họ cũng là nhân vật có uy tín danh dự, nhưng hiện giờ, cả hai người lại đang há miệng mà thực sự không biết mình nên nói điều gì.
Đến cùng là vị Tuần Tra sứ đại nhân này tới đây để làm gì vậy?
Nếu hắn đến để điều tra rõ ràng, xem Hồ chân nhân này đang có chủ ý quỷ quái gì, chẳng phải nên mượn dùng đại trận của Khí tông để cưỡng ép chế trụ đối phương trước, lại đợi cho đến khi Tổng binh Ung Châu chạy tới, là gần như có thể xử lý êm đẹp chuyện này mà không có lấy một chút sơ hở nào rồi?
Nếu con hồ yêu nọ cứ khăng khăng không chịu thừa nhận, bọn họ cũng có thể dựa vào cơ hội này để đuổi nó ra khỏi Đại Càn.
Có lý có cứ, cũng không tính là đắc tội với Thanh Khâu.
Nhưng lúc này, Thẩm đại nhân đang làm cái gì vậy?
Hắn lại muốn đi theo con hồ yêu kia rời khỏi Đại Càn, rời khỏi địa bàn của chính mình, tới một nơi rắm chó mà bản thân hoàn toàn không hay biết?
Nếu con hồ ly này đã sớm mời một đám Yêu Vương tới, chờ sẵn ở bên ngoài, trực tiếp phục kích Tuần Tra sứ đại nhân, thì Võ Miếu biết tìm ai để đòi người đây?
Đại Càn hiện giờ có thực lực để tạo áp lực đối với một phương thế lực lớn bên ngoài khu vực mình quản hạt sao...
Chẳng lẽ đến cuối cùng lại để Khí tông đi gánh nỗi oan ức này?
"Thẩm đại nhân." Lâm phu nhân nghiêm túc hô lên một tiếng, dù hai bên có thù riêng, cũng không cân thiết phải đến địa bàn của người ta giải quyết.
Nhưng một tiếng "Thẩm đại nhân" vừa chui ra khỏi miệng, đã thấy Thẩm Nghi tùy ý phất phất tay, lập tức đi theo hai con hồ yêu kia cưỡi mây lướt ngang qua chân trời rồi.