Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 427 - Chương 427: Cục Diện Hôm Nay, Nhất Định Là Thập Tử Vô Sinh!

Chương 427: Cục Diện Hôm Nay, Nhất Định Là Thập Tử Vô Sinh! Chương 427: Cục Diện Hôm Nay, Nhất Định Là Thập Tử Vô Sinh!Chương 427: Cục Diện Hôm Nay, Nhất Định Là Thập Tử Vô Sinh!

"Ai nha!" Lâm Thanh Dương nhìn ba bóng người đã biến mất không thấy đâu nữa, rốt cuộc cũng không nhịn được, lập tức đập nắm tay vào lòng bàn tay, nói: "Sớm biết như vậy, lẽ ra nên đánh tiếng với người coi miếu đang trực ban kia."

Thân phận đám người bọn họ quá thấp, sao có thể khuyên được một vị Tuân Tra sứ kiêm người coi miếu như Thẩm Nghi?

"Tốc độ của những người khác quá chậm, ngươi nhanh cưỡi mây đi thông báo cho Tổng binh, để hắn đến nhanh một chút!" Lâm Cảnh Nghĩa cũng bị dọa không nhẹ, vốn dĩ lão phái người đi tới thông báo chuyện này cho Võ Miếu là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, sao chuyện lớn lại xé ra thành chuyện càng lớn hơn thế này?

"Được!" Lâm Thanh Dương cũng không lê mề thêm nữa, chỉ trong nháy mắt đã cưỡi mây bay thẳng về phía Ly Châu thành. ...

Bên ngoài Đại Càn, Thanh Sơn rộng lớn.

Thẩm Nghi không còn giống như lúc trước nữa, mỗi khi rơi khỏi phạm vi Đại Càn là phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ xem rốt cuộc là bản thân đã đi được ba trăm dặm hay là tám trăm dặm rồi.

Từng dãy núi lớn mênh mông xeẹt qua dưới chân hắn, chỉ trong nháy mắt, mấy người bọn họ đã vượt qua vô số núi non, sông suối rồi.

"Xem ra Thẩm đại nhân là một người rất nhớ tình bạn cũ." Hồ chân nhân dẫn theo sư điệt bay ở phía trước, thỉnh thoảng cũng ngoái đầu nhìn thanh niên đằng sau một cái, thuận miệng nói: "Chẳng qua vị đồng sự trước kia của ngươi lại không chịu chờ ngươi, cứ trực tiếp đến Ngân Nguyệt Hàn trì trước."

"Theo ta được biết, tuy con yêu ma ở nơi ấy không có danh tiếng gì quá lớn, nhưng không có danh tiếng chỉ vì nó không muốn ra ngoài du lịch mà thôi, chứ trên thực tế, thực lực của nó cũng mạnh mẽ không thua kém rất nhiều hạng người thanh danh hiển hách ở bên ngoài kia đâu."

Đâu chỉ không thua kém... một tia kiêng kị nhỏ đến mức không thể nhận ra vừa xẹt qua đáy mắt Hồ chân nhân.

Phải nói là dưới Yêu Hoàng, nó chưa từng gặp được một con yêu ma nào mạnh hơn lão Long kia, nếu không, nó đâu đến mức phải chuẩn bị nhiêu như vậy?

Hơn nữa, họ Thẩm này còn phách lối hơn những gì nó tưởng tượng rất nhiều.

Chắc là trong tay đang ẩn giấu không ít con át chủ bài. Tuy nhiên... nhìn vẻ lạnh nhạt của đối phương, dường như không hề muốn phản ứng lại câu nói của mình, Hồ chân nhân cũng không để ý, lập tức thu hồi ánh mắt cười cười kia lại.

Át chủ bài có nhiều hơn nữa, cũng có câu 'song quyền nan địch tứ thử.

Cục diện hôm nay, nhất định là thập tử vô sinh.

Ngay khi Hồ chân nhân còn đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng nói rất nhỏ được truyền âm vào thẳng bên tai nó: "Con Bạch Long kia đã điên rồi, xác suất lớn là Ngân Nguyệt Hàn Liên của ngươi đã không còn, đa tạ lão hữu tương trợ. Hiện giờ, ta hoàn toàn có thể xác định được, Đại Càn triều đã xuất hiện một vị Hỗn Nguyên Tông Sư chân chính, đã đến lúc, ta nên đi tìm Võ Miếu đòi một lời giải thích rồi đây."

Nghe vậy, sắc mặt Hồ chân nhân lập tức chuyển thành trắng bệch, lại vì sau lưng còn có Thẩm Nghi, nó chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế tâm thần, truyên âm trả lời: "Làm sao có thể? Nỗi khổ bên trong hàn trì kia, không phải người thường có thể chịu được, dù đối phương là Hỗn Nguyên Tông Sư dùng Huyền Băng Sát Ý ngưng tụ Đạo Anh, cũng phải xuất ra toàn lực mới có thể chống cự được? Ngay cả khi lão Long kia lơ đễnh, cũng không ngớ ngẩn đến mức đã bị khí tức cường hãn như vậy xâm nhập bên cạnh còn không phản ứng kịp?"

"Vấn đề là nàng thật sự không tế ra khí tức, toàn bộ đều dựa vào bản thân mạnh mẽ đi chống đỡ hàn khí, tiềm ẩn xuống dưới hồ... Nhưng cái giá phải trả cho chuyện này cũng rất đắt, đã lưu lại nửa đoạn thân thể, phải dùng Đạo Anh kéo bộ thân thể tàn phế kia trốn đi thật xa rồi." Người nọ cảm khái trả lời.

"Có thể cướp đồ, còn giữ được tính mạng từ trong tay lão Long kia, đúng là kẻ hung ác, nhưng hẳn là trong thời gian ngắn sau này, nàng cũng không dám trở về Đại Càn nữa đâu.'

Vừa nói xong câu ấy, đối phương lại lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận một chút, lão Long kia đang đi tìm ngươi rồi, vi huynh đi trước một bước đây."

Nghe vậy, trái tim Hồ chân nhân lập tức đập thật nhanh, nó vắt hết óc ra suy nghĩ đối sách, sau đó bối rối truyên âm nói: "Đợi một chút... Huynh trưởng, lúc trước ngươi từng nói Võ Miếu đắc tội mình, chẳng lẽ không muốn trút giận một phen?"

"Có ý gì? Ngươi muốn ta cấu kết với yêu ma ư?" Người nọ cười lạnh một tiếng hỏi.

"Cũng không phải cấu kết, ý của ta là... Ta mang đến một vị Tuần Tra sứ của Đại Càn, muốn dùng hắn để bồi tội với lão Long, chờ nó diệt trừ họ Thẩm kia, huynh đệ ta lại động thủ chém lão Long." Hồ chân nhân cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Bên kia trầm mặc hôi lâu, rốt cuộc cũng cười nói: "Cục tức trong lòng ta có xả được hay không cũng không sao cả, nhưng nếu thay ngươi giải quyết phiên phức, thì Yêu Đan phải thuộc về ta."

Đồ ti tiện! Hồ chân nhân nghiến chặt răng, nhưng vẫn ra vẻ trấn định, quay đầu lại cười cười với thanh niên kia: "Sắp tới rồi."

"Ừm." Thẩm Nghi nhẹ nhàng gật đầu.

Rốt cuộc hắn cũng biết được ý nghĩa của tu hành là gì.

Đại khái là vào những lúc như thế này, hắn có thể rõ ràng nhìn ra thân thể của đối phương đã trở nên căng cứng, hết thảy đều cho thấy rằng nó đang muốn bày mưu giết chết mình, nhưng hắn vẫn có thể bình thản, lạnh lùng đối mặt với cái bẫy ở ngay trước mặt, thậm chí còn mơ hồ có chút chờ mong, không biết đối phương có thể gọi tới bao nhiêu món ngon cho mình?

Rất nhanh, dường như Hồ chân nhân đã cảm ứng được cái gì, nó nhanh chóng hạ xuống phía dưới.

"Sư thúc?" Hồ yêu trẻ tuổi hít sâu một hơi, cuối cùng sư thúc của nó cũng tìm được một nơi thích hợp, đã muốn động thủ rồi sao?

Nơi này non xanh nước biếc, coi như lợi cho tiểu tử kia rồi.

Không đợi nó kịp phản ứng, đã thấy ở nơi xa bộc phát ra một tiếng long ngâm bén nhọn, bên trong ẩn chứa oán giận vô cùng: "Đồ hồ ly hèn hạ, ngươi đáng chết!"

Nương theo tiếng rít gào ấy, một vệt trắng bạc đột ngột xuất hiện ở phía chân trời, lại điên cuồng lao xuống bên dưới!

Thanh thế to lớn, phảng phất như muốn nghiền nát cả ngọn núi trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment