Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Thả Ta Ra! Mời Tiền Bối Ra Tay Thì Có Bản Lĩnh Gì?

Chương 431: Thả Ta Ra! Mời Tiền Bối Ra Tay Thì Có Bản Lĩnh Gì? Chương 431: Thả Ta Ra! Mời Tiền Bối Ra Tay Thì Có Bản Lĩnh Gì?Chương 431: Thả Ta Ra! Mời Tiền Bối Ra Tay Thì Có Bản Lĩnh Gì?

Trường Thanh chân nhân vô thức vỗ xuống bên hông.

Mãi cho đến khi bàn tay vỗ vào khoảng không, gã mới hoảng sợ nhìn xuống bộ nhục thân đã bị chém thành hai đoạn với một đoạn rơi thẳng xuống đất từ lâu rồi.

Ngay tại khoảnh khắc đó, một thanh trường đao mang theo một mảnh sương mù dày đặc cùng với một mảnh hồng quang được lực lượng của ba con Yêu Vương đồng thời gia trì, đã đâm mạnh vào lôi tương, chém lên đóa hoa màu trắng kia.

Răng rắc!

Dù bông hoa màu trắng ấy vô cùng cứng rắn, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn, ngoài kết cục vỡ vụn dưới lưỡi đao sắc bén kia.

Trường Thanh chân nhân vô thức mở to hai mắt nhìn xuống, dù hé miệng vẫn không thể phát ra âm thanh.

Bên trong đôi mắt vốn được ngưng kết từ lôi tương lại toát ra một tia cảm xúc thuộc vê con người.

Hoảng sợi

Gã lại theo bản năng, một lần nữa hóa thành Lôi Long, bay thẳng lên phía chân trời, hoàn toàn không chú ý tới thân thể trắng muốt của mình đang dần dần trở nên ảm đạm.

Thẩm Nghi nhìn theo phương hướng đối phương chạy trốn, sau đó chậm rãi thu Tiềm Uyên vào trong vỏ.

Ngay sau đó, một mảnh lôi quang kinh người nọ đã bị một bàn tay màu vàng đánh tan, Lôi Quang Đạo Anh nhanh chóng thu nhỏ lại, bị Kim Thân bảy thước tùy ý nắm trong lòng bàn tay, tựa như nắm một con gà nhỏ.

La Hán Kim Thân hạ xuống trước người Thẩm Nghi.

Cùng hạ xuống bên cạnh nó chính là bộ xác rồng đã bị tách rời, móng vuốt đi đường móng vuốt, làn da đi đường làn da, ngay cả máu thịt cũng bị xé rách, biến thành từng khối lớn nhỏ ngay ngắn, chỉn chu.

Trường Thanh chân nhân liều mạng giãy giụa. Nhưng đã rơi vào bàn tay màu vàng kia, thì không cần biết lôi quang trên người gã lóe sáng đến mức nào, bắn đến nơi đâu, cũng không mang đến một chút tác dụng nào.

"Thả ta ra! Mời tiền bối ra tay thì có bản lĩnh gì?" Trường Thanh chân nhân dùng sức đánh vào ngón tay Kim Thân, sau đó điên cuồng hướng thưởng về phía Thẩm Nghị, hung hăng kêu to.

Kim Thân chỉ hờ hững liếc mắt nhìn gã một cái, lại hơi dùng sức, lập tức khiến Trường Thanh chân nhân bị chèn ép đến suýt chút nữa thì Đạo Anh tan nát.

Đã bị chủ nhân chém nát trái tim rồi, còn ở nơi này mạnh miệng?

Thanh Hoa phu nhân cung kính đưa Đạo Anh qua: "Mời chủ nhân xử trí."

Nghe giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, động tác giãy giụa của Trường Thanh chân nhân đột ngột khựng lại, gã dùng ánh mắt hoảng sợ vạn phần nhìn chằm chằm vào thanh niên phía trước.

Chủ nhân?

Hóa ra đây không phải là tiền bối của hắn, mà là người hầu hộ đạo của hắn ư?

Có thể mời một vị Hóa Thần cảnh đi làm nô bộc, rốt cuộc bối cảnh của người này kinh khủng bực nào?

Chẳng lẽ là tồn tại từ bên ngoài đến?!

"Trường Thanh nguyện ý phụng dưỡng chủ nhân! Xin hãy tha cho ta một mạng! Tiện nô Trường Thanh nguyện hộ pháp cho chủ nhân!" Đạo Anh nho nhỏ lại điên cuồng đập trán xuống bàn tay của Kim Thân.

Ở thời điểm gã lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghị, thứ trực tiếp đối diện với tâm mắt lại là một đôi đồng tử dựng thẳng vô cùng quỷ quyệt.

Bên tai có tiếng sói tru vang lên, Trường Thanh chân nhân lập tức có cảm giác thần hồn phiêu hốt, hệt như đang bị một bàn tay vô hình nào đó cưỡng ép xé rách, rất nhanh đã mất đi ý thức.

Thẩm Nghi hơi buông tay, Kim Thân lập tức hóa thành một hạt châu quay lại lòng bàn tay hắn, Âm Thần cũng quy về khí hải, chỉ để lại yêu hồn của Thanh Hoa phu nhân.

Hốc mắt nữ nhân ấy thoáng ửng đỏ, khẽ cắn đôi môi, bên trong hai con ngươi lóe lên một mảnh hoảng hốt vô cùng rõ rệt, chỉ có thể duy trì thần trí ở trình độ cơ bản nhất.

Thẩm Nghi lắc lắc đầu, đồng cảm cực sâu với nàng.

Bởi vì hơn ai hết hắn hiểu, loại cảm giác bị tạp niệm xâm nhập vào trong đầu này thực sự không dễ chịu gì cho lắm.

Muốn để Kim Thân tiếp tục lớn mạnh lên, hắn cần phải có một luồng Yêu Hồn khác cùng chia sẻ với mình và nàng ta mới được. May mà vừa rồi, hắn lại thu hoạch được hai luồng tàn niệm của Yêu Vương. Trong hai con này, hẳn là con hồ ly kia càng thích hợp dùng để thôi diễn võ học hơn, nếu để nó biến thành bộ dáng nam si nữ oán này, lại có chút lãng phí.

Thoạt nhìn Bạch Long càng mạnh hơn một chút... Suy nghĩ đến đây, hắn đã quyết định được con dê thế mạng tiếp theo rồi, chính là nó.

Thẩm Nghi lập tức thu kim châu vào trong khí hải, sau đó xoay người đi về phía xa. Bên dưới một tảng đá lớn đã đổ sầm xuống đất, hắn tìm được một con hồ yêu trẻ tuổi đang giấu nửa người ở trong khe đá, không ngừng run lên bần bật.

Thẩm Nghi tiện tay lôi nó ra, lạnh lùng vung chưởng đánh nát đầu nó, rồi mở bảng giao diện ra kiểm kê thu hoạch một phen.

[ Giết chết hồ yêu Hỗn Nguyên cảnh, tổng thọ mười sáu ngàn năm, thọ nguyên còn thừa tám ngàn hai trăm năm, hấp thu xong ]

[ Giết chết Bạch Long Hỗn Nguyên cảnh, tổng thọ mười chín ngàn năm, thọ nguyên còn thừa hai ngàn tám trăm năm, hấp thu xong ]

[ Giết chết hồ yêu Bão Đan cảnh, tổng thọ tám ngàn hai trăm năm, thọ nguyên còn thừa năm ngàn năm trăm năm, hấp thu xong ] ...

Hơn mười sáu ngàn năm thọ nguyên của yêu ma vừa cộng dồn vào "tài khoản".

Đại khái là chuyến đi Tùng Châu lúc trước đã thu hoạch được quá nhiều, khiến cho lần này, Thẩm Nghi cảm thấy hơi ít.

Nhưng muốn đạt được khoản thọ nguyên của yêu ma mênh mông đồi dào, thì điều kiện tiên quyết là trong tay phải có ít nhất một món đồ vật đủ sức hấp dẫn đám yêu ma kia, ví dụ như lấy mạng người làm cái giá chẳng hạn...

Thẩm Nghi tình nguyện đi thêm hai bước nữa, dù sao hắn cưỡi lên mây đỏ cũng không mệt.

Hắn trực tiếp ném ba bộ thi thể của yêu ma vào cùng một chỗ, sau đó mở miệng, biến toàn bộ chúng nó thành ma huyất.

Hồ yêu trẻ tuổi chỉ cống hiến được một giọt, sư thúc của nó thì đỡ hơn một chút, đã cống hiến được năm mươi sáu giọt, trong khi máu thịt của Bạch Long lại nhanh chóng hội tụ thành một trăm sáu mươi hai giọt ma huyết, khiến cho Thẩm Nghi hơi có chút kinh ngạc.

Con này lại mạnh như vậy?
Bình Luận (0)
Comment