Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 432 - Chương 432: Ta Sẽ Đi Tìm!

Chương 432: Ta Sẽ Đi Tìm! Chương 432: Ta Sẽ Đi Tìm!Chương 432: Ta Sẽ Đi Tìm!

Phải biết rằng, ở thời điểm hiện tại, con Tiên Yêu mạnh nhất trong Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp chính là Sơn Quân, nó đã ăn hơn một trăm giọt ma huyết rồi.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Bạch Long chỉ mạnh gấp rưỡi Sơn Quân. Bởi vì Tiên Yêu chỉ có ma huyết, mà ma huyết do Bạch Long biến thành... chỉ có thể đại diện cho nhục thân của nó mà thôi, đừng quên nó vẫn còn tu vi Yêu Đan.

Thẩm Nghi thu Yêu Đan lại, hiện giờ trong tay hắn vừa có thêm ba món bảo cụ trữ vật. So với quá trình kiểm kê chiến lợi phẩm, hắn càng cảm thấy hứng thú với viên Đạo Anh đã hóa thành ngọc kia hơn.

Ngọc Oa Oa (em bé ngọc) lớn bằng bàn tay trông rất sống động, ngũ tạng đều đủ nhưng không phải nội tạng thật sự, có cảm giác giống như thiên tài địa bảo đủ các loại.

Thẩm Nghi dùng đầu ngón tay gảy gảy hai cái, muốn móc bông hoa màu trắng đại diện cho trái tim kia ra. Bông hoa trắng phủ đầy vết rạn giống như đã mất hết sinh cơ, bên trong cũng không còn bất cứ khí tức tồn tại nào cả.

"Đạo Anh chết rồi, cho nên bông hoa trắng này cũng chết rồi?"

Thẩm Nghi lại thử cái khác, kết quả đều giống nhau, khiến hắn hơi có chút thất vọng, vốn dĩ hắn còn muốn thử xem có thể lấy thứ này ra, đựng vào bên trong Đạo Anh của mình hay không.

"Nhưng tình huống như thế cũng đủ để chứng minh suy đoán lúc trước của ta là đúng.

Hỗn Nguyên Tông Sư muốn Hóa Thần, chính là dùng Đạo Anh để thay thế cho thân thể ban đầu của mình. Rõ ràng là Trường Thanh chân nhân đã làm được điểm này rồi.

Mặc dù Đạo Anh của gã đã rời khỏi thân thể, nhưng vẫn có thể một mình sống sót bên ngoài, nhưng dù đã làm được điều này rồi thì gã vẫn chỉ là Hỗn Nguyên cảnh... Rốt cuộc là còn thiếu cái gì chứ?

Thẩm Nghi lật qua lật lại không ngừng nghiên cứu một phen, mới phát hiện thứ này chỉ đơn giản là một viên Yêu Đan hình người mà thôi. Nhưng có thể dùng để tham khảo, coi như một loại chỉ dẫn cho con đường sau này của mình.

Hắn lại thu nó vào bảo cụ trữ vật.

Có lẽ những lời Khương Thu Lan nói lúc trước, kiểu như Hỗn Nguyên Tông Sư đều có con đường khác nhaư, chính là chỉ chuyện này. Đạo Anh của người này do lôi tương biến thành, nên nhìn qua loại thiên tài địa bảo đối phương sử dụng cũng không tránh khỏi quan hệ với lôi điện. Nếu đổi thành hắn, đi luyện hóa đóa hoa trắng này, có thể Đạo Anh sẽ bị giật chết trước khi thành công.

Thuộc tính khác nhau, khẳng định là thủ pháp luyện hóa cũng không giống nhau.

"Trở về rồi từ từ suy nghĩ." 3868

Thẩm Nghi gọi mây đỏ ra, nhìn thoáng qua phía chân trời. Nếu Bạch Long tức giận thành dáng vẻ như vậy, thì hẳn là Khương Thu Lan đã chạy thoát, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.

Đối phương từng dùng một vai gánh lên hy vọng của toàn bộ Thanh Châu, cũng không phải trẻ sơ sinh vô tri, đâu cần người khác chăm sóc?

Lại nói, thông qua chuyện lần này hắn đã hiểu, đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh, mới xem như chân chính bước vào tu hành. Không ai có thể dựa vào, chỉ có thể toàn lực đi tiếp.

Thẩm Nghi cưỡi mây đỏ bay lên không trung, xem như trận chiến này đã giúp hắn tăng thêm không ít kinh nghiệm. Nếu không tính Kim Thân Pháp Tướng thì thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa được tính là đỉnh cao trong Hỗn Nguyên cảnh, ưu thế là thân thể cường hãn, nhưng so với Đạo Anh, thì đúng là thủ đoạn Hỗn Nguyên cảnh của hắn quá mức nghèo nàn, thậm chí còn có thể nói là dốt đặc cán mai, một chữ cũng không biết...

Cảnh giới thấp kém, nội tình không đủ.

Lần giao thủ lúc trước, nếu không phải Trường Thanh chân nhân quá mức lạ lãm, khuyết thiếu kinh nghiệm trong quá trình đấu pháp, thì xét về cơ hội thắng, đối phương cao hơn hắn khá nhiều.

Nhưng đương nhiên ở trước mặt Kim Thân Pháp Tướng, đối phương lại hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Đổi vị trí để suy xét một phen, nếu hôm nay, hắn gặp được một vị Hóa Thần cảnh chân chính, chỉ sợ kết cục sẽ càng thảm hại hơn. ...

Khí Tông, Ly Châu.

Lâm Cảnh Nghĩa và con dâu của lão dẫn theo đám môn đồ đông đảo đang đứng chờ trên đỉnh núi, cả tông môn đều ngừng vận chuyển, ngay cả đệ tử rèn sắt cũng buông chùy xuống, trơ mắt nhìn khối bảo thiết bị phế bỏ.

Cùng thời điểm ấy, một luồng Âm Thần đứng yên trên không trung.

Tổng binh của Ung Châu Hầu Vạn Sơn, tu vi đạt tới thượng cảnh Võ Tiên, khi còn trẻ từng có tư cách gia nhập vào Võ Miếu, có điều người này quá mức quan tâm tới Ung Châu, nên mới quyết định ở lại tọa trấn nơi này nhiều năm.

Hiện giờ, dù gặp được người coi miếu, lão cũng có thể xưng hô sư huynh đệ với đối phương.

"Không biết đã đi đâu, cũng không biết đi gặp ai, chỉ biết một đóa Ngân Nguyệt Hàn Liên, lại không rõ vị trí?" Hầu Vạn Sơn không nổi giận, nhưng giọng nói hơi trầm xuống của lão lại khiến Lâm Cảnh Nghĩa không dám thở mạnh một hơi.

"Thẩm đại nhân là Tuần Tra sứ cao quý... Lâm Cảnh Nghĩa thoáng do dự một lát, vẫn muốn tìm lời giải thích một chút.

"Ngươi có thể dặn dò nhi tử nhà ngươi cưỡi mây tới tìm ta, chẳng lẽ không thể phái thêm một người đi theo đăng sau mấy người đó ư? Khí Tông ngươi không lấy ra được kiện bảo cụ tường vân thứ hai nào hả?" Bỗng nhiên Hầu Vạn Sơn cất cao giọng hỏi.

"Ta..." Lâm Cảnh Nghĩa há hốc mồm, á khẩu không trả lời được.

Luận về đạo lý, vốn dĩ vấn đề này là do vị Tuần Tra sứ đại nhân kia khăng khăng cố chấp quyết định, hơn nữa, muốn đi theo mấy người kia, ít nhất cũng phải phái ra Bão Đan cảnh. Nhưng Khí tông nào có nhiều Bão Đan cảnh như vậy để phái đi ra bên ngoài Đại Càn chịu chết?

Có điều... từ trước đến nay, Đại Càn triêu vẫn không giảng đạo lý với môn phái giang hồ.

Ngày thường, nể mặt Võ Miếu, bọn họ còn cho Khí tông vài phần tình mọn, nhưng một khi dính đến an nguy sinh tử của Tuần Tra sứ, thì chút thể diện ấy lập tức biến thành rắm chó hất.

"Ta sẽ đi tìm, sẽ đi ngay bây giờ." Lâm Cảnh Nghĩa không giải thích thêm điều gì, lập tức lấy bảo cụ tường vân ra, ủ rũ trèo lên.

Lão chỉ là một người thợ rèn, nào dám lớn tiếng tranh cãi với Tổng binh?

Nếu thật sự không tìm về được, cũng chỉ có thể ném bộ xương già này ở bên ngoài mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment