Chương 433: Còn Có Thể Mang Về Điều Tra Ư?
Chương 433: Còn Có Thể Mang Về Điều Tra Ư?Chương 433: Còn Có Thể Mang Về Điều Tra Ư?
Hầu Vạn Sơn tức giận trừng mắt liếc đối phương một cái: "Biết phương hướng chứ? Ta đi cùng ngươi.'
Có lẽ khi rời khỏi phạm trù Đại Càn, Võ Tiên thượng cảnh cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực của Võ Tiên hạ cảnh. Nếu đổi thành một vị Tổng binh ở địa phương nhỏ như Tùng Châu, Thanh Châu, khẳng định là không dám đi ra, nhưng Ly Châu vẫn ổn.
Là một châu giàu có nhất Cửu Châu, dù Hầu Vạn Sơn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Võ Miếu cũng sẽ lập tức phái người tới thay thế.
"Các ngươi thật là!" Hầu Vạn Sơn thở dài, không có việc gì, đột nhiên đi mời Tuần Tra sứ tới làm chi?
Lại nói, đến cùng là bên trong Đại Càn có Hỗn Nguyên Tông Sư hay không? Chẳng lẽ họ Hầu lão còn không rõ sao?
Cũng chỉ có đám nhân sĩ giang hồ này mới không hiểu môn đạo bên trong Võ Miếu thôi. Người kia đâu có phải Tuần Tra sứ? Hắn chỉ là một tên tiểu sư đệ ăn không hưởng lộc mà thôi.
Có điều... vị tiểu sư đệ này lại quá mức thành thật, thực sự khiến người ta không tiện phê bình.
"Bớt giả bộ đáng thương đi, lên đường mau." Hầu Vạn Sơn thu lại tâm tư, lập tức mở miệng thúc giục một tiếng.
Lâm Cảnh Nghĩa mặt ủ mày chau đứng trên đám mây trắng, nhận lấy cây chùy lớn bằng thép tinh luyện do con dâu đưa tới, cầm nghiêng trong tay.
Quanh năm ở lại một nơi yên ổn như Ly Châu này, khiến lão đã sắp quên mất lần gần đâu nhất mình ra tay là khi nào rồi.
Thôi, trong số mệnh nên có một kiếp.
Lão thở dài, đang định bay lên không trung, đột nhiên một vệt màu đỏ tươi lại dũng mãnh tràn vào tâm mắt của mọi người. Chỉ thấy một vầng mây đỏ hệt như lưu quang đang ở đăng xa, nhanh chóng lướt tới, chỉ trong giây lát, nó đã xuất hiện trên đỉnh núi của Khí Tông rồi.
Dám cưỡi yêu vân ở trong phạm vi Đại Càn? Phu nhân Lâm gia chỉ từng gặp một người như thế. Nàng ngẩn người, sau đó nửa vui sướng nửa kinh ngạc la lên: "Không cần đi nữa! Tuân Tra sứ đại nhân đã trở về rồi!"
"Phù." Đâu cần nàng phải lên tiếng nhắc nhở, Lâm Cảnh Nghĩa đã sớm ném cây búa trong tay xuống, sau đó vụng về nhảy khỏi đám mây trắng bồng bênh kia rồi.
Lão khẽ vươn tay lau mồ hôi trên trán, cõi lòng hãy còn sợ hãi.
Lần này đúng là ông trời phù hộ. Con hồ ly thối chết tiệt kia, cũng coi như nó thức thời, không làm loạn đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Dù Đại Càn đã suy yếu, nhưng tốt xấu gì nó cũng là thế lực có Hóa Thần cảnh tọa trấn. Lạc đà gây còn hơn con ngựa béo, oan gia nên cởi không nên thắt...
"Coi như ngươi may mắn." Hầu Vạn Sơn liếc mắt nhìn lão đầu nọ, lúc này mới chuyển hướng, đặt sự chú ý vào đám mây đỏ kia, sau đó đứng chắp tay, trên mặt nặn ra mấy phần ý cười.
Mặc dù Tổng binh là cấp dưới của Tuần Tra sứ, nhưng Ly Châu giàu có như vậy, công lao của lão cũng không thể bỏ qua, tốt xấu gì cũng xem như có chút ưu đãi, dù phải đối mặt với Tuần Tra sứ mới nhậm chức cũng không cân quá mức khiêm tốn.
Nhưng ở trước mắt bao người như vậy, đám mây đỏ kia lại không trực tiếp hạ xuống trong đám đông này. Ngược lại, hắn thoáng dừng một lát trên không trung, sau đó thân hình trực tiếp hạ xuống bên cạnh chỗ trũng trên đỉnh núi, đôi mắt chăm chú nhìn vào khu vực trung tâm với vẻ hứng thú nồng đậm.
Thấy thế, bỗng nhiên Lâm Cảnh Nghĩa lại có chút cảm giác không thích hợp, nhưng vẫn bước nhanh đi tới nghênh đón: "Thẩm đại nhân, ngài không sao chứ?"
Nói xong, lão cũng hướng lên trời nhìn lại mấy lần, rõ ràng lúc đi là ba vị, vì sao chỉ có một người trở vê?
"Coi như cũng được." Thẩm Nghi gật đầu, ánh mắt vẫn không dời đi, cứ một mực nhìn chằm chằm vào luồng khói trắng nông đậm trong hố. Loại sương khói này cũng không phải do nhóm lửa mà thành, càng giống như một loại sương lạnh nào đó. Hắn hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
Nghe xong lời này, sắc mặt Lâm Cảnh Nghĩa càng thêm cổ quái. Bởi vì toàn bộ Đại Càn triều, phàm là người có chút kiến thức đều biết, Khí tông có một kiện bảo cụ tuyệt phẩm áp đáy hòm. Tuần Tra sứ biết rõ còn cố hỏi, đây là ý gì...
Lâm Cảnh Nghĩa trâm mặc một lát, cuối cùng vẫn thành thành thật thật nói: "Hồi bẩm Thẩm đại nhân, phía dưới này chính là bảo vật trấn tông của Khí tông ta, Lãnh Ngọc Huyền T¡ Thủ."
Tuy lão là thợ rèn, nhưng một khi câu chuyện có dính dáng tới bảo bối nhà mình là tâm tư lập tức trở nên linh hoạt hơn rất nhiều. Sau khi giới thiệu xong, lão lại lập tức bổ sung thêm một câu: "Đây là món bảo cụ tuyệt phẩm duy nhất của Đại Càn triều, các đại nhân của Võ Miếu đã dặn chúng ta bảo quản nó cho tốt, rồi tranh thủ chế tạo nó thành một món pháp bảo chân chính, đến lúc ấy lại đưa đến Võ Miếu, coi như là một loại trợ lực không tệ.'
"Ừm”" Thẩm Nghi gật gật đầu, lúc này hắn mới nghiêng mắt nhìn lại, như có điều suy nghĩ, lại mở miệng hỏi: "Các ngươi mời con hồ yêu Thanh Khâu kia tới, nguyên nhân chính vì thứ này?”
Thần sắc và giọng nói của thanh niên đều vô cùng bình thường, nhưng nghe được câu hỏi ấy, Lâm Cảnh Nghĩa lại dùng sức gãi gãi đầu, đôi mắt nhìn về phía con dâu và Hầu Vạn Sơn như đang cầu xin giúp đỡ: "..."
Nữ nhân kia khẽ ho khan hai tiếng, lập tức quay mặt sang một bên.
Còn Hầu Vạn Sơn, lúc này lão đang tế ra Âm Thần, người bên ngoài không thể nhận ra, bởi vậy cứ dứt khoát bày ra bộ dáng việc không liên quan đến mình là xong.
"Ài." Thấy hai người kia không định giúp đỡ, Lâm Cảnh Nghĩa lại thở dài, cũng không định quanh co lòng vòng chơi chữ nữa, mà dứt khoát nói thẳng: "Thẩm đại nhân, đúng là chúng ta mời Hồ chân nhân của Thanh Khâu đến nơi đây giúp đỡ, nhưng bất kể nó muốn làm chuyện xấu gì, cũng không liên quan đến món bảo cụ này... Nếu ngài muốn mang bảo cụ trở vê điều tra, lão nhân cũng không dám ngăn cản, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi..."
Còn có thể mang về điều tra ư?
Thẩm Nghi nhíu mày, đúng là hắn cảm thấy rất hứng thú với thứ được để trong này, chẳng qua lúc trước, tâm tư của hắn đều đặt trên thọ nguyên của yêu ma, hiện tại mới có thời gian hỏi hai câu.
Nếu hồ yêu thật sự có bản lĩnh luyện chế pháp bảo này, thì đến lúc đó, hắn cũng có thể học hỏi nó một phen.